Xin Lỗi Thiên Địch – Xin lỗi vì chỉ em biết… (2) – Botruyen.pro

Xin Lỗi Thiên Địch - Xin lỗi vì chỉ em biết... (2)

3 tháng sau đó….
– Thiên Địch đi mà không nói với cậu câu nào sao?
– Ừ, có lẽ anh ấy đã bỏ mặc tớ…
– Nhưng cậu đang mang thai mà?
– Đừng trách anh ấy Dương, anh ấy không biết việc này.
– Cái tên này, muốn đi là đi, muốn về là về. Thậm chí còn không liên lạc được nữa, thật là….
Lâm Hạ ngồi bên cạnh cửa sổ cùng tâm sự với Dương-người bạn thân nhất của cô. Không chỉ có Sân Hào luôn bên cạnh chăm sóc, mà Dương luôn là người bạn để Lâm Hạ có thể yên tâm mà tựa lên vai. Mùa xuân này tuy đẹp, tuy Lâm Hạ cũng mang trên gương mặt nụ cười. Nhưng là một nụ cười gượng gạo, một nụ cười nhớ mong tha thiết một người… Có lẽ rằng, sẽ chẳng ai hiểu được cô đâu.. Đang tâm sự với Dương về chuyện đời, bỗng tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Lâm Hạ đưa điện thoại lên thì thấy dòng tên mà cô vô cùng mong nhớ
– Lâm Hạ à?
– Anh… Anh đã ở đâu?
– Có nhiều chuyện lắm Lâm Hạ à! Khi trở về anh sẽ kể với em sau… Anh nói này, nếu có ai gọi cho em về việc đám cưới của anh, hoặc là mối quan hệ của em và anh, hoặc là mối quan hệ của anh và Thanh Thanh thì em đừng nói gì, đừng nghĩ ngợi nhiều. Đừng nghe lời ai nhé, em hãy tin anh!
“Tút Tút Tút” Tiếng điện thoại kéo dài,vô tận, nghe buồn thê lương…..
– Lâm Hạ! Cậu không sao chứ! Thiên Địch nói gì vậy? Cậu ta sắp về sao?
– Không ! Anh ấy chỉ bảo mình đừng nghe lời ai, phải tin anh ấy… Nhưng mình thật sự không hiểu… Anh ấy đang gặp phải chuyện gì cả!
– Thiên Địch bảo cậu tin, thì cậu cứ tin đi. Chẳng phải lúc trước Địch từng nói với cậu là mọi chuyện trên thế gian sẽ đều để anh ấy lo, phận sự của cậu là an toàn và tin tưởng anh ấy hay sao?
– Ừ, mong là lòng tin của mình được vững chắc.
Khi hai người vẫn còn đang nói về chuyện của Thiên Địch, họ không biết rằng Sân Hào đang đứng đằng sau cánh cửa, trái tim như vỡ tan. Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ tới việc có nên xông thẳng vào bên trong, nắm thật chặt cánh tay của Lâm Hạ và hỏi cô rằng :
– Rốt cuộc em coi tôi là gì? Tại sao em không thể nào dành một chút tình cảm cho tôi, chỉ là một sự thương hại. Tại sao em luôn nhớ đến anh ta, luôn yêu thương anh ta? Trong khi đó người bên cạnh em, chăm sóc cho em, hi sinh cho em luôn là tôi, em có bầu, anh ta không quan tâm, không hề hay biết. Em có bầu, tôi lúc nào cũng động viên em? Tại sao em chỉ coi tôi là bạn? Tại sao tình cảm của tôi không được chấp nhận?
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh không thể nào làm cho người con gái anh yêu phải chịu đau khổ và nằm trong mớ hỗn độn của suy nghĩ…
– Này 2 cô gái đang nói gì đó? Cho Sân Hào này tham gia với, anh có mang đồ ăn tới nè!
– Hào, anh biết gì không?
– Chuyện gì hả Dương?
– Thiên Địch hình như sắp trở về, có lẽ anh sắp hết cơ hội để tán tỉnh Lâm Hạ!
– Ồ..
Trên mặt Sân Hào bây giờ là một nụ cười rất đỗi hờn dỗi đối với Dương.
– Này tiểu Hạ, có ai gọi cho em kìa.
– Em và Dương đang bận, anh xem là ai thế?
– Số máy lạ đấy tiểu Hạ!
– Vậy anh bắt máy hộ em với!
……….
– Xin chào, cho hỏi là ai thế?
-Tôi là Thanh Thanh, đây là số máy của chị Lâm Hạ mà! Anh là ai mà lại bắt máy?
– Tôi là bạn cô ấy, tiểu Hạ đang bận nên tôi nghe giùm. Cô chờ chút để tôi đưa điện thoại cho Hạ.
……….
– Này tiểu Hạ, có người tên là Thanh Thanh, muốn nói chuyện với em.
-Thanh Thanh? Sao cô ấy lại gọi cho em?
– Anh không biết?
Khi nghe đến tên Thanh Thanh, Lâm Hạ vô cùng lo lắng không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
– Chào Thanh Thanh, em tìm chị có việc gì à?
– Chị Lâm Hạ, em nể chị là người yêu cũ của anh Thiên Địch, chồng sắp cưới của em. Em nghĩ là mình nên đi nói chuyện với chị.
– Thanh Thanh, em nói vậy có nghĩa là sao? Thiên Địch tại sao là chồng sắp cưới của em? Tại sao chị lại là người yêu cũ của Thiên Địch.
– Vậy chị muốn nói chuyện rõ ràng với em ? Chúng ta sẽ gặp nhau tại quán cà phê TIMMY gần nhà chị nhé! Chiều mai, 3 giờ, đừng để em chờ.
Lâm Hạ vô cùng lo lắng vì lời nói của Thanh Thanh. Cô mong rằng lời nói của Thanh Thanh là đùa, cô mong rằng những gì cô suy nghĩ chỉ là viễn vông…