Vô Thường – Chương 1239: Chiến Khôn chết – Botruyen

Vô Thường - Chương 1239: Chiến Khôn chết

Chiến Khôn hừ lạnh một tiếng, đại đao trong tay hư không nhất trảm, vô số đại
đao do linh khí thuần túy cấu thành xuất hiện giữa không trung.

– Chiến gia Bách Đao Hành!

Đường Phong cười nhạt, một chiêu này hắn đã từng gặp mặt, lần trước tại thời
điểm đối chiến với vị cao thủ Chiến gia tại Hồ gia, người kia đã từng xử dụng
qua một chiêu này.

Thế nhưng lúc này do Chiến Khôn thi triển, uy lực của một chiêu Bách Đao Hành
so với trước kia càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, đại đao linh khí có tới hơn hai
trăm thanh, không chỉ linh khí vượt xa, mà lực sát thương của những thanh đại
đao này khẳng định cũng sẽ đề thăng rất nhiều.

– Đi!

Chiến Khôn giận dữ quát một tiếng, gần hai trăm thanh đại đao cấp tốc bay tới,
hoàn toàn bao phủ Đường Phong và Đường Đỉnh Thiên bên trong.

– Chư Thiên Tinh Thần!

Đường Phong thấp giọng lẩm bẩm, mấy trăm ám khí đột nhiên xuất hiện, giống như
tinh thần trên bầu trời đột nhiên rơi xuống, xuyên tỏa bên người. Đối phó với
loại sát chiêu số lượng khổng lồ như thế này, Chư Thiên Tinh Thần không cần
nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.

Đường Đỉnh Thiên cũng có động tác, Khấp Huyết Thần Thương trong tay truyền tới
một tiếng long ngâm, thương linh phụ trợ, phía sau Đường Đỉnh Thiên hình thành
một đầu huyết long ngửa mặt lên trời rít gào, tản mát uy nghiêm vô tận.

Thương hoa đáo đóa, cánh không đánh tan mấy chục thanh đại đao linh khí.

Ba người tới giờ khắc này đều đã sử dụng toàn bộ lực lượng mạnh nhất.

Đinh đinh đinh đinh… Tiếng vũ khí va chạm dồn dập truyền đi, Bách Đao Hành của
Chiến Khôn không thể đột phá được vòng phong tỏa của Đường Phong và Đường Đỉnh
Thiên, nửa đường liền bị chặn lại.

– Vô Tận Đao Mang!

Chiến Khôn gầm lên giận dữ, đại đao trên tay lăng không đánh xuống, chém thẳng
Đường Phong.

Hai người cách xa nhau chừng ba mươi trượng, nhưng một đao này chém xuống,
Đường Phong rõ ràng cảm giác được một cỗ uy lực thiên địa từ phía trên ập
xuống chính mình, uy lực tạo thành uy áp khiến thân thể Đường Phong hạ thấp,
suýt chút nữa rơi xuống.

– Phong nhi cẩn thận!

Đường Đỉnh Thiên hoảng hốt, nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.

Thần sắc Đường Đỉnh Thiên nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh
đầu có một đạo đao mang thật lớn, bổ về phía chính mình, mà đầu nguồn của đao
mang kia chính là vị trí của Chiến Khôn, phảng phất giống như thanh đao trên
tay Chiến Khôn đột nhiên biến lớn vô số lần.

Đây chính là một kích toàn lực của cao thủ Linh giai thượng phẩm đứng đầu, một
kích đủ để băng sơn liệt địa.

Khí cơ bị tập trung, Đường Phong ngay cả động tác né tránh cũng không làm
được. Chỉ có ngạnh kháng! Trăm thanh ám khí còn sót lại bên người Đường Phong
dưới sự vũ động không ngừng hội tụ trên đỉnh đầu, hội tụ thành một điểm.

Đao mang thật lớn từ trên trời hạ xuống, oanh kích trên trăm thanh ám khí, âm
thanh vèo vèo truyền rộng, vài thanh ám khí đã bị đánh bay ra ngoài.

Đường Phong hung mãnh thôi động cương khí trong cơ thể, nỗ lực bảo trì ám khí
không bị đánh tan, bên phía Chiến Khôn cũng gầm nhẹ liên tục, sau gáy nổi gân
xanh. Hai bàn tay hư áp, khống chế đao mang chém xuống, thế muốn chém Đường
Phong thành hai nửa.

Đây chính là chiêu liều chết thuần túy! Cương khí giữa hai bên xung đột đổ vào
nhau, trong đó người tới ta đi, người lui ta tiến. Chiến đấu như vậy, ai cũng
không giúp được, tuy rằng Chiến Khôn hiện tại buông tha phòng ngự toàn thân,
thế nhưng Đường Đỉnh Thiên lại căn bản không thể hạ thủ đối với đối phương.

Bởi vì một khi đánh vỡ cục diện bế tắc này, bên phía Đường Phong cũng tuyệt
không khá giả, chỉ khi Đường Phong dựa vào thực lực của chính mình áp đảo
Chiến Khôn hắn mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì.

Thế nhưng Chiến Khôn tốt xấu cũng là cao thủ Linh giai thượng phẩm đỉnh cao,
tuy rằng thực lực kém hơn so với loại lão quái trăm năm như Chiến Cuồng, nhưng
không phải là Đường Phong dưới tình huống bình thường có thể chống đối.

Đao mang thật lớn từng tấc từng tấc đè xuống, trăm thanh ám khí Đường Phong
ngưng tụ ra rung động không ngừng, nghiễm nhiên đã sắp chống đỡ không được
rồi.

– Phong nhi mau tránh!

Đường Đỉnh Thiên kinh sợ.

Đường Phong hắc hắc cười lạnh, đối diện cách Chiến Khôn hơn mười trượng.

– Ngươi chết hay ta chết?

Chiến Khôn lạnh giọng hỏi.

– Là ngươi chết!

Đường Phong đột nhiên không hề chống đối, đao mang thật lớn trực tiếp đánh tan
tầng ám khí ngăn cản, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa chém vào đầu Đường
Phong.

Tranh…

Tiếng dây cung bị kéo căng truyền tới, vô số đạo ám khí tản ra phảng phất như
hóa thân thành mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, giữa không trung lôi ra từng
đạo tàn ảnh, chợt lóe rồi biến mất.

Đao mang hạ xuống, Đường Phong nghiêng đầu qua, chém trên vai.

Một tiếng đau đớn truyền đến, Đường Phong giống như lưu tinh rơi xuống mặt
đất.

– Phong nhi!

Đường Đỉnh Thiên kinh khủng kêu to, nhanh chóng đuổi theo.

Chờ khi Đường Đỉnh Thiên từ một hố to trên mặt đất đẩy Đường Phong ra, trong
nháy mắt lão lệ ngang dọc, chỉ thấy đầu vai của Đường Phong xuất hiện một lỗ
thủng thật lớn, máu tươi chảy không ngừng.

Một kích này của Chiến Khôn, ngay cả Bất Phôi Giáp cũng không hoàn toàn chống
đỡ được, nếu không phải nhờ vào lực lượng rơi xuống giảm xóc một chút, toàn bộ
cánh tay phỏng chừng đều bị chặt bỏ.

– Không chết được!

Đường Phong ho ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đứng lên.

– Ta giết hắn!

Đường Đỉnh Thiên cầm theo Khấp Huyết Thần Thiên xông lên tìm Chiến Khôn báo
thù rửa hận.

– Không cần, hắn đã chết!

Đường Phong xua xua tay, xuyên thấu qua sương mù nhìn lên bầu trời.

Từ lúc Đường Phong hạ xuống, Chiến Khôn vẫn đứng giữa không trung, thân thể ổn
định như núi cao, không hề nhúc nhích, thế nhưng trên người hắn lúc này cũng
đột nhiên nhiều hơn một dòng máu tươi, bước tiến hơi lảo đảo một chút, ngã đầu
xuống dưới đất.

Liều mạng chính mình bị thương phát động Ngự Thần nhất kích, Chiến Khôn há có
thể không chết? Đường Phong không tránh được công kích, hắn cũng không tránh
khỏi công kích của Đường Phong, chỉ bất quá kết cục cuối cùng tuyệt nhiên khác
nhau.

Chiến Khôn vừa chết, tất cả đám người còn lại của Chiến gia đều không còn
chiến ý, lão tổ tông đã không còn thấy nữa rồi, thực lực địch nhân khổng lồ,
tiếp tục đánh tiếp không phải chính mình muốn chết sao? Lập tức nhiều người
nhảy ra khỏi vòng chiến, ý đồ chạy trốn.

Thế nhưng Cổ gia và Trảm Hồn Tông làm sao cho bọn hắn cơ hội toàn mạng? Thừa
dịp bọn họ không còn chiến ý mạnh mẽ hạ sát thủ, đặc biệt là cao thủ Linh giai
càng được chiếu cố đặc biệt, cuối cùng không ai chạy trốn được, Linh giai trở
lên đều bị giết.

Mùi máu tươi tràn ngập, phủ đệ Chiến gia truyền thừa hơn một nghìn năm, nơi
nơi đều là tường đổ vách xiêu, toàn thể hỗn độn không tốt.

Chiến gia, đã diệt!

Đại chiến trôi qua, chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ, những người còn sống nhìn
lẫn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.