Ước Hẹn Biển Khơi – Chương 60: Ước Hẹn Năm Mới – Botruyen.pro

Ước Hẹn Biển Khơi - Chương 60: Ước Hẹn Năm Mới

Có những người vào mùa đông tay sẽ lạnh đến kì dị, rất khó để giữ ấm.

Hải Dương trải qua mười mấy mùa đông sớm đã quen với việc bàn tay mình cứ vào mùa đông lại lạnh lẽo như nước đá nhưng ngay lúc này đây, hai tay của cô nóng ấm đến rịn mồ hôi.

– Này….

Cô thì thào

– Hm?

– Tớ bỏ tay ra nha, nóng quá

Vừa nói tay cô vừa ngọ nguậy muốn rút khỏi túi áo khoác của Hải Phong.

Khi nãy cậu ta lấy lí do rất thuyết phục để nhét tay cô vào trong túi áo của. Thậm chí cậu ta còn nhắc đến cái hôm cô bị sốt, cậu ta chở về và suýt thì bị ngã lộn cổ.

Hải Dương nhớ lại kỉ niệm xấu hổ đó, vô thức sờ sống mũi cười ngượng ngùng, cuối cùng cũng nghe lời để tay vào hai túi áo khoác của Hải Phong.

Bình thường Hải Dương cũng hay cho tay vào túi áo khoác nhưng chưa bao giờ tay cô được ủ ấm như thế này khiến cô có chút không quen

Cô vừa mới cử động một chút thì Hải Phong đã trầm giọng nói

– Để im, không cho cậu rút tay ra.

Hải Dương nghe mà tim đập loạn xạ, vội dừng lại động tác, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.

Cô thực sự…. hết thuốc chữa mà.

Cười khổ một tiếng rồi lơ đãng nhìn sang bên đường, một vài quán xá đã bắt đầu trang trí để chào mừng năm mới. Cô ngỡ ngàng nhận ra tết đã dần len lỏi vào cái lạnh của tháng 1. Cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng cảm thán

– Sắp đến tết rồi….

Hải Phong ngồi phía trước yên lặng lái xe, nghe cô nói vậy cũng không nhịn được nghĩ đến một tương lai. Chỉ là tương lai ấy quá mức mơ hồ, cậu không biết bản thân có chạm tới được hay không.

Hải Dương chỉ tuỳ tiện nói một câu cũng không để ý xem Hải Phong sẽ đáp lại nhưng đột nhiên cậu lại lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ miên man của cô về những dự định cho năm mới

– Dương này….

– Ơi?

– Cậu còn nhớ món quà cậu nợ tớ không?

Hải Dương: “….”

Excuse me?

Món quà nào vậy!??

Hải Phong không thấy cô đáp lại liền hiểu là cô nàng đã quên chuyện này từ bao giờ rồi.

Cậu thở dài, khẽ nhắc

– Đợt 20/11 đó…

Lúc này Hải Dương mới nhớ ra, cô vội vàng nói

– À, à tớ nhớ chứ!

Vừa nói cô vừa nghĩ thầm trong lòng, bạn cùng bàn của cô nhớ dai thật đó.

– Cậu muốn tớ tặng gì cho cậu?

Hải Phong trầm tư một lúc rồi thốt ra hai từ

– Viết thư

– Há?

Hải Dương nghe mà thộn mặt, ngu ngơ há một tiếng.

Cô vừa dứt miệng thì xe đã dừng lại trước cổng nhà, chậm chạm đi xuống rồi hỏi lại một lần nữa

– Viết thư á?

Hải Phong vẫn ngồi trên xe, cậu quay sang nhìn cô cười

– Ừ, thư chúc mừng năm mới.

Đèn đường phía sau chiếu lên người cậu ta một thứ ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp.

Hải Dương như bị mê hoặc, cô ngẩn ngơ nhìn cậu chằm chằm, không quan tâm đến yêu cầu kì lạ của cậu ta.

Hải Phong thấy cô không nói năng gì, cứ nghĩ cô từ chối nên thấp giọng nói nhỏ, có nét như là làm nũng khiến trái tim cô mềm nhũn

– Nha, nhớ viết thư cho tớ nha

Với dáng vẻ cùng giọng điệu này, kể cả cậu có bảo cô chạy vòng vòng quanh ngõ cho cậu ta xem cô cũng vui vẻ làm theo mất!

Thế là dưới sự mất tích của liêm sỉ, bạn Hải Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Hải Phong thấy vậy thì cười tít mắt, y như đứa trẻ được bố mẹ thoả mãn yêu cầu của mình.

Cậu cười lên khiến cho đôi mắt càng sáng rực rỡ, lấp lánh.

Hải Dương chưa từng nghĩ rằng một người lại có thể có đôi mắt đẹp đến thế, giống hệt như có cả dải ngân hà được cất chứa trong đó.

Lúc này, Hải Phong nhẹ nhàng đưa tay lên nhéo má cô một cái. Tay cậu lạnh buốt khiến cô rùng mình, không nhịn được mà liếc xuống đôi bàn tay mảnh khảnh của cậu. Trong lòng xông lên một cảm xúc muốn nắm lấy tay cậu ấy.

Nhưng Hải Dương không dám

– Nhanh vào nhà đi, lạnh lắm.

Hải Phong giục, cậu biết cô chịu lạnh kém nên không dám dây dưa lâu dù trong lòng có chút tiếc nuối.

Hải Dương chần chừ một lúc cuối cùng cũng đành nhỏ giọng tạm biệt.

…..

Đêm mùa đông lạnh tê tái nhưng có hai thiếu niên mang theo những mộng tưởng, cảm xúc hồi hồi đứng dưới ánh điện đường yếu ớt, luyến tiếc nói câu tạm biệt

———-

“ Năm 16 tuổi, chúng ta có thể vì một điều nhỏ nhặt mà dũng cảm phấn đấu hết mình

Nhưng đứng trước một người đặc biệt thì điều nhỏ bé ấy bỗng trở lên lớn lao hơn bao giờ hết. Cái con người dũng cảm ấy trước mặt người ta như bị lột mất áo giáp cứng rắn, kiên cường lộ ra vẻ ngại ngùng, nhút nhát.

Nhiều năm sau khi nhớ lại chúng ta sẽ cảm thán, sẽ tiếc nuối rằng khi ấy sao không dũng cảm một chút. Biết đâu chỉ là một cái nắm tay cũng có thể cứu lấy cả thanh xuân của hai người?”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com