Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 490: – Botruyen.pro

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 490:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 392: Đại kết cục (1)

Thiên hạ binh mã đại nguyên soái Phương Tranh được tân hoàng sắc phong, suất hơn mười vạn binh sĩ, xuất binh bắc phạt, Phương Tranh xem xét thời thế, trong quân trướng định ra 'dùng bạo chế bạo, mượn đao giết người' diệu kế, khiến cho hai phe Đột Quyết tàn sát lẫn nhau, cuối cùng quân bắc phạt đều xuất hiện, vây quanh tàn sát quân đội người Đột Quyết, gần như toàn bộ tiêu diệt cùng bắt sống tù binh.
Cuộc chiến thành công, binh mã Đột Quyết hơn mười vạn người toàn bộ không còn sót lại chút gì, sau cuộc chiến kiểm kê chiến quả, Đột Quyết Khả Hãn Mặc Xuyết bị Hoa triều đại tướng Phùng Cừu Đao bắn chết trong chiến trận, quốc sư Đột Quyết Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự được hắn mới ủng lập bị bắt làm tù binh, quân sĩ Đột Quyết chết trận hơn mười vạn người, còn lại hơn hai vạn người bị bắt giữ, đến tận đây, thanh tráng chiến sĩ của dân tộc Đột Quyết bị tiêu diệt hầu như không còn, trên thảo nguyên diện tích rộng lớn, chỉ còn lại mấy trăm bộ lạc chỉ toàn người già phụ nữ và trẻ em, đã được quân đội Hoa triều phân ra năm lộ, từ nam hướng bắc, quét ngang thảo nguyên, đem toàn bộ các bộ lạc thảo nguyên đều tập trung lại, di chuyển về phía nam.
Đây là một lần di chuyển đại quy mô chưa từng có. Phụng mệnh lệnh của nguyên soái Phương Tranh, toàn bộ người Đột Quyết sau khi tập trung, lướt qua Chúng Hà, nam nhập Trường Thành, gần trăm vạn người già, phụ nữ và trẻ em đều di cư vào sâu trong nội địa Hoa triều, sau đó phân ra đơn vị là trăm người, phân tán ra, cưỡng chế tính mạng cho bọn họ định cư tại mỗi châu mỗi phủ mỗi huyện mỗi hương, do địa phương nha môn phái người tinh thục việc đồng áng chỉ dạy lại. Phân cho bọn họ thổ địa và nông cụ, lại giáo dạy cho bọn họ việc nông canh, sẽ do nha môn địa phương lo việc lập lại hộ tịch.
Triều đình cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, do Hàn Lâm Viện trong kinh thành đứng đầu, quốc khố thông qua chuyên khoản ở tại từng địa phương thành lập công học, đối tượng công học chiêu sinh là tiểu hài tử Đột Quyết hoàn toàn chưa biết chữ, do các văn nhân tú tài thất bại trong khoa cử dạy học, dạy cho những tiểu hài tử này học tập tiếng Hán, tập lễ nghi, hiểu Khổng Mạnh. Biết liêm sỉ, từ nay về sau triệt để hủy bỏ văn hóa chữ viết của Đột Quyết, thống nhất dùng văn tự Hoa triều làm tiêu chuẩn.
Việc làm dã man chính là chỉ biết đơn giản tạo thành tổn hại một thành một thổ địa. Nhưng sự xâm lược văn hóa thật là đáng sợ, làm bao nhiêu dị tộc xâm lấn Trung Nguyên, dù là dị tộc lấy được giang sơn, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng dị tộc vẫn bị Hoa triều đồng hóa, nho gia giáo huấn suốt mấy ngàn năm của Hoa triều, tin tưởng những tiểu hài tử Đột Quyết này ở nhiều năm sau, sẽ triệt để quên mất mình từng thuộc về dân tộc Đột Quyết, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại đã từng có một dân tộc Đột Quyết xưng bá thảo nguyên đã bị một nam tử chỉ mới hai mươi tuổi vong quốc diệt chủng, nhiều năm sau, rót vào trong khung của bọn họ, chỉ có 'Tử viết…' chỉ có tam cương ngũ thường do thánh nhân giáo huấn, bọn họ và toàn bộ dân chúng phổ thông cũng như nhau, thành thành thật thật đọc sách, khảo khoa cử, lập chí chức vị, trung tâm vì nước, sau hai đời, bọn họ sẽ triệt để biến thành con dân trung thành kính cẩn của Hoa triều hoàng đế.
Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự dưới 'thịnh tình' mời mọc của Phương Tranh, nửa kéo nửa áp tống tới kinh thành Hoa triều, yết kiến Hoa triều hoàng đế bệ hạ, từ nay về sau chết già trong kinh thành.
Toàn bộ người già phụ nữ và trẻ em của dân tộc Đột Quyết di cư về hướng nam, thảo nguyên trở nên trống rỗng, Phương Tranh lại dùng danh nghĩa thiên hạ binh mã đại nguyên soái hạ quân lệnh, nam khởi trú quân của Hưng Khánh Phủ, bắc tới trú quân U Châu, đều xuất phát về hướng bắc, đến Tháp Sơn, Chúng Hà, Khai Bình, Du Mộc Xuyên, bao quát Hắc Sa Thành từng là vương đình của Đột Quyết, nhiều địa phương đều thành lập đô hộ phủ, phái trọng binh đóng quân, lãnh thổ Hoa triều mở rộng hơn ngàn dặm về hướng bắc, thậm chí kéo dài đến tận ngoại giao giới với nước La Sát (nước Nga), bắc tới Tây Bá Lợi Á bình nguyên, tây tới Ha Mi của Cam Thiểm hướng tây, toàn bộ thổ địa lớn rộng tới một phần ba của Hoa triều lúc trước. Cực đại mở rộng lực ảnh hưởng của Hoa triều đối với các nước lân bang. Đến tận đây, cuộc chiến bắc phạt của Phương Tranh với lời nói sẽ đem thảo nguyên nhét vào bản đồ Hoa triều đã hoàn toàn được thực hiện.
Giải quyết xong hậu quả công việc cùng xử lý thỏa đáng, Phương Tranh suất đại quân bắc phạt bắc đầu triệt về nam, cùng với đại thắng khải hoàn ban sư hồi triều.
Trên đường đi qua U Châu, quan viên bên trong U Châu cùng bách tính nghênh ra khỏi thành ba mươi dặm, mọi người quỳ hai bên đường, hân hoan không gì sánh được nghênh tiếp quân đội đã vì nước lập xuống cái thế kỳ công, bách tính dìu già dắt trẻ, mang theo thức ăn đã được tỉ mỉ chuẩn bị, nhiệt tình hướng cho tướng sĩ quân dung rạng ngời, không biết là ai mang theo lẵng hoa, những nơi tướng sĩ đại quân bắc phạt đi qua, bách tính đều hướng bọn họ tung ra những cánh hoa, bên ngoài thành mưa hoa rơi khắp bầu trời, có thể nói là kỳ quan.
Phương Tranh lệnh tướng sĩ đóng quân ngoài thành, chính mình dẫn theo những tướng lĩnh có công trong lần bắc phạt này vào thành, lại ở trong thành U Châu tìm một nhà tửu lâu mở đại yến ban thưởng cho Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch, Tần Trọng hơn mười vị tướng lĩnh có công.
Lão bản tửu lâu nghe nói nguyên soái Phương Tranh đánh bại Đột Quyết đang đãi tiệc ban thưởng cho tướng lĩnh có công, vui mừng đến muốn ngất, lúc này lập tức dừng mua bán, chuyên tâu hầu hạ cho những anh hùng dân tộc đã vì nước chinh chiến, chảy máu hi sinh. Đầu bếp trong tửu lâu khởi lên toàn bộ tinh thần, tỉ mỉ làm ra mười bàn Tướng Quân Yến, buổi tiệc tập trung đủ thức ăn mang hương vị nam bắc đặc sắc, hiếm có hi quý, có thể coi là cực kỳ hào hoa xa xỉ. Đối với những tướng lĩnh vì quốc gia đẫm máu chiến đấu, thịnh yến dù hào hoa xa xỉ thế nào cũng đều xứng với công lao hiển hách của bọn họ.
Lão bản tửu lâu khôn khéo đợi khi Phương Tranh bọn họ tan tiệc hồi doanh, lập tức sai người đem lầu các do Phương Tranh đãi tiệc bảo tồn lại, lại thỉnh văn nhân đề tự lưu bút, ghi lại cho đời sau những giai thoại đẹp đẽ.
Từ đó về sau, tửu lâu này được đổi tên là Đắc Thắng Lâu, nhân vì thành công trận bắc phạt mà có, đắc thắng trở về. Tửu lâu sau lại trở thành cảnh quan danh thắng bên trong thành U Châu, từ đó về sau sinh ý thịnh vượng, một ngày tìm cả đấu vàng. Đặc biệt tòa lâu do bắc phạt nguyên soái Phương Tranh mở tiệc chiêu đãi tướng lĩnh có công, được người trong thiên hạ xem là nếu có thể đãi tiệc ở đây đãi khách sẽ rất quang vinh, dính dính chút quang thải thắng lợi của Phương đại nguyên soái.
Sau Phương Tranh nghe nói có người nương theo danh nghĩa của hắn trắng trợn vơ vét của cải, đố kị đến hai mắt đỏ lên, âm thầm phái người hướng lão bản tửu lâu vơ vét tài sản đến gần vạn lượng bạc với danh nghĩa 'phí sử dụng danh nghĩa cùng chân dung'. Lúc này mới hết phẫn nộ, chuyện này là nói sau, hiện tại không nhắc tới.
Yến hội rất náo nhiệt, toàn bộ tướng lĩnh nhìn Phương nguyên soái đang ngồi chủ vị với dáng dấp tươi cười tủm tỉm bại hoại, ánh mắt mọi người nhiệt liệt, bao hàm sùng kính, trước đây từ trong lòng vẫn luôn khinh thường thái độ làm người của Phương Tranh, lúc này đều thật tình thành ý hướng Phương Tranh kính rượu, biểu đạt tình kính nể đối với hắn.
Hoa triều chịu cường địch phương bắc lăng nhục hơn trăm năm, hôm nay dưới sự tỉ mỉ bố cục của vị nam tử chỉ mới hai mươi tuổi này đã bị vong quốc diệt chủng, nghĩ lại ngày trước, cũng là tại ngoài thành U Châu, khi Phương nguyên soái phát ngôn bừa bãi nói muốn đem thảo nguyên nhét vào bản đồ Hoa triều, bao nhiêu tướng lĩnh âm thầm cười nhạo trong lòng, cho rằng Phương nguyên soái chỉ là khoe khoang mà thôi. Nhưng sự thực lại chứng minh, Phương Tranh nói ra xác thực đã làm được. Cuộc chiến này quốc thổ Hoa triều mở rộng thêm một phần ba, thảo nguyên hoàn toàn nhét vào bản đồ Hoa triều, từ nay về sau phương bắc yên ổn, bách tính quân dân biên thành không còn chiến sự, đây đều là công lao của Phương Tranh!
Hôm nay Phương Tranh tự nhiên không biết, cuộc chiến này, danh vọng của hắn ở tại quân đội Hoa triều đã lên cao vô hạn, chiếm được sự thành tâm bái phục của toàn bộ các tướng lĩnh trong quân. Trước khi bắc phạt, bách tính tôn xưng hắn với danh hào 'Chiến Thần', hôm nay người cũng thực danh, cũng không còn ai nói hai lời.
Mở mang bờ cõi, lập công báo quốc, từ trước đến nay đều là mục tiêu truy cầu suốt đời của các võ tướng, hôm nay Phương nguyên soái dẫn theo bọn họ lập ra công lao huân thiên, vừa nghĩ quay về kinh thành hoàng thượng sẽ phong thưởng cho bọn họ, các tướng lĩnh không khỏi kích động đến mặt đỏ tới mang tai. Bảy phần cảm giác say sưa hóa thành mười phần, rượu không say mà người tự say. Phương Tranh cũng uống khá nhiều, khi hắn bắt đầu líu lưỡi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng hướng các tướng lĩnh biểu thị, quay về kinh hắn sẽ bàn giao lại chức nguyên soái, lại hướng hoàng thượng từ quan, từ nay về sau làm phú quý ông hưởng thụ tiêu dao thái bình thì các tướng lĩnh cùng kêu lên than thở tiếc hận, không ít tướng lĩnh vỗ ngực thỉnh Phương Tranh dẫn theo bọn họ đi chinh phạt dị quốc, bọn họ thề sống chết theo Phương nguyên soái, Phương Tranh ngây ra, sau đó liền cự tuyệt đề nghị âm hiểm này, lại tiếp tục chiến tranh? Ngươi nha dự định muốn ta đi chinh phục địa cầu? Lão tử có nhàn tới chán chết cũng sẽ không đem tính mạng của mình ra nói giỡn, hiện tại lòng người thật bẩn, lão tử giúp các ngươi lập công, nhưng các ngươi lại muốn lão tử tiếp tục liều mạng, các ngươi còn là người sao?
Phùng Cừu Đao và Tần Trọng nghe vậy, hai người liếc nhau. Phùng Cừu Đao vùi đầu uống rượu, không nói một lời, nhưng Tần Trọng lại mấp máy môi vài lần, muốn nói lại thôi. Sau khi tan tiệc, Tần Trọng thỉnh Phương Tranh qua một góc không người, do dự hướng Phương Tranh nói ra một câu ý vị thâm trường: 'Anh hùng không thể tự cắt cánh chim.'
Phương Tranh ngẩn người, đã say tám phần chợt tỉnh ba phần. Vô cùng kinh ngạc nhìn phía Tần Trọng, Tần Trọng lại mỉm cười, không hề nhiều lời, thẳng đến rời đi.
Suy nghĩ lại, Phương Tranh nhất thời hiểu rõ ý tứ của Tần Trọng.
Đó là một thời đại chú trọng binh quyền, trong tay có binh, tướng sĩ phục vụ quên mình, nhưng mình lại không bị triêu cục ngụy biến làm lay động, ý tứ Tần Trọng rất rõ ràng, tân hoàng ân sủng chỉ là hiện nay, nếu muốn Phương gia suốt trăm năm không bị đế vương nghi kỵ, trong tay ủng binh, làm đế vương kiêng kỵ, mới là cách làm chính xác nhất, đúng với câu 'Anh hùng không nên tự cắt cánh chim.'
Phương Tranh hiểu rõ, danh vọng của mình ở trong quân đã rất cao, nếu vẫn tiếp tục lĩnh binh, tin tưởng bọn hắn đều thề sống chết đi theo mình, nhưng, có cần như vậy sao? Lẽ nào những người sau khi xuyên qua cuối cùng luôn phải bước trên con đường xưng vương xưng bá, mưu đoạt giang sơn? Sẽ không đi một con đường như một người thường hay sao? Ta thích an tâm hưởng lạc thì làm sao vậy? Ta không có chí lớn, tình nguyện đọa lạc thì đã làm sao? Ta không có tiền đồ thì thế nào? Dứt bỏ tình nghị với Mập Mạp không nói, mình là nhân tài làm hoàng đế hay sao? Đột Quyết bình diệt, mắt thấy Mập Mạp phải lập tức bắt tay vào việc làm ra sách lược biến pháp cường quốc, mỗi ngày đều có một núi tấu chương xem không hết, có một đống quốc sự xử lý không xong, so sánh, ai sống được càng tư nhuận hơn mình? Tự cắt cánh chim? Phi! Cánh chim mọc dài cũng không phải là anh hùng, là điểu nhân (người chim)! Không cắt thì để làm chi?
Phương Tranh lắc đầu, quyết định quên những lời này của Tần Trọng.
Dù sao, Phương Tranh tin tưởng Mập Mạp, lúc mình từ quan, sẽ không còn xung đột về lợi ích với Mập Mạp, cũng giống như trước đây hắn từng bảo chứng trước mặt tiên hoàng, hắn cùng Mập Mạp suốt đời vẫn là quân thần, cũng là bằng hữu suốt đời, đến nơi đến chốn.
Đại quân bắc phạt dưới sự suất lĩnh của Phương Tranh, tiếp tục khải hoàn về nam. Ven đường toàn bộ nhưng thành trấn nông thôn, bách tính nghe nói quân bắc phạt đắc thắng trở về, đều đem thực vật ngon nhất trong nhà ra đãi tướng sĩ, bọn họ chảy nước mắt quỳ sát hai bên đường, thật tình cảm tạ quân bắc phạt vì bách tính tiêu diệt Đột Quyết, từ nay về sau Hoa triều sẽ không còn bị sỉ nhục của kẻ bên ngoài.
Các tướng sĩ bị bách tính tiếp đón quá nhiệt tình, con đường đi một tháng biến thành hai tháng tròn, khó khăn lắm mới nhìn thấy thành tường nguy nga cao vót của kinh thành, dưới ánh mặt trời buổi chiều tản mát ra kim quang cường liệt, mang theo khí thế hoàng thành rất nặng phong cách cổ xưa, làm kẻ khác nhịn không được lòng sinh kính sợ.
'Về đến nhà rồi!' Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, khẽ cười nói, thở ra một hơi.
Rốt cục, ta hoàn thành sứ mạng cuối cùng trong thời đại này, từ nay về sau sẽ chỉ còn tiêu dao.
Chúng tướng sĩ mắt đầy lệ nóng, nhìn thành tường không rõ trước mặt, trong lòng không khỏi kích động vạn phần.
Đúng vậy, về đến nhà rồi. Trận đánh cuối cùng của Hoa triều đã thắng lợi, từ nay về sau không còn cường địch, việc binh đao nhập khố. Ngựa phóng Nam Sơn, bọn họ tự tay sáng tạo thắng lợi huy hoàng nhất của thời đại này, chiến tranh giống như một con cự thú khát máu dữ tợn, rốt cục đạp những bước chân không cam lòng, dần dần rời xa quốc gia nhiều cực khổ này, hậu đại đời sau có thể ngồi trong học đường mà đọc sách, có thể cần lao trên ruộng đồng, có thể trên bãi cỏ tràn đầy ánh nắng mặt trời mà tùy ý cười đùa, vĩnh viễn không cần lo lắng thiết kỵ của địch quốc, vĩnh viễn không cần sợ cương đao sáng như tuyết của địch nhân đoạt đi sinh mạng của người thân, bởi vì địch quốc của chúng ta, đã bị tiêu diệt trong tay các vị tiền bối hôm nay. Dưới quyết sách anh minh của Phương nguyên soái, bị tru giết thật sạch sẽ, từ nay về sau không còn lưu lại một tia vết tích.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của toàn bộ các tướng sĩ đều nhìn về phía Phương Tranh có thêm sự sùng kính và cảm kích.
Nam tử trẻ tuổi này, dẫn theo bọn họ, sáng tạo kỳ tích đủ để sử sách lưu danh vạn năm!
Cách kinh thành còn hơn hai mươi dặm, chợt thấy một lão thái giám ăn mặc phục sức màu xanh đang bước nhanh những bước chân nho nhỏ, hướng Phương Tranh chạy tới thật nhanh.
Phương Tranh ngưng mắt vừa nhìn, hắc, là người quen cũ. Người này chính là Tào công công, nội thị hầu hạ qua hai đời đế vương, chính là nhân vật cường quyền số một trong cấm cung.
'Chúc mừng quốc công gia đắc thắng hồi triều. Hoàng thượng và cả triều đại thần, cùng với bách tính toàn thành đã ra nghênh đón ngoài thành hai mươi dặm, được hoàng thượng hạ chỉ tu sửa 'Bình Bắc Đình Trung Đẳng Hậu Quốc Công Gia.' Tào công công còn chưa dừng bước, đã khởi khuôn mặt tươi cười, rất xa hướng Phương Tranh chắp tay cười nói.
Phương Tranh kinh ngạc, vội vàng đáp lễ, nói: 'Hoàng thượng tự mình nghênh tiếp ta? Cái này…ta làm sao dám đương, thật sự là được yêu mà sợ a…'
Tào công công đi về phía trước vài bước, đưa tay kéo dây cương chiến mã của Phương Tranh, sau đó lại dắt con ngựa của Phương Tranh hướng cửa thành đi đến.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa kinh hãi nói: 'Tào công công không cần như vậy! Làm sao dám để cho ngài dẫn ngựa? Mau mau buông tay.'
Tào công công quay đầu lại nhìn Phương Tranh cười, nét mặt cũng không có một tia khó chịu.
'Quốc công gia, hoàng thượng có chỉ, lệnh lão nô dẫn ngựa cho quốc công gia, để biểu hiện công lao to lớn của quốc công gia, quốc công gia vì nước chiến đấu đẫm máu, lập ra công lao lớn như vậy, chưa từng có ai, sau này cũng không có, ta vì ngài dắt ngựa, thế nhưng là phúc phận đã tu luyện từ ba kiếp trước a!'
Phương Tranh nghe vậy, nét mặt không khỏi nổi lên vẻ cảm động, giương mắt nhìn lên, cách phía trước không xa, đang đứng đông nghịt gần vạn người, có đại thần lẫn bách tính, đầu lĩnh là một vị nam tử trẻ tuổi mặc kim sắc long bào, thịt béo tròn vo, giống như một quả bóng cao su thật lớn, đứng ngay giữa quan đạo.

Phương Tranh vội vàng xuống ngựa, hướng phía trước đi vài bước, sau đó nhấc vạt áo, đoan đoan chính chính quỳ gối ngay giữa quan đạo, lớn tiếng nói: 'Thần, Phương Tranh, phụng hoàng mệnh xuất sư bắc phạt, hôm nay đắc thắng hồi triều, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế!'
Có Phương Tranh làm đầu lĩnh, tướng sĩ quân bắc phạt phía sau cũng đồng loạt xoát xoát quỳ xuống, trong miệng cùng kêu lên: 'Khấu kiến ngô hoàng vạn tuế!'
Trong mắt Mập Mạp chứa đầy nước mắt lưng tròng lẫn kích động, nghe vậy ha ha cười, đưa tay nâng Phương Tranh đứng lên. Sau đó nhìn các tướng sĩ quân bắc phạt, nghiêm nghị nói: 'Chúng tướng sĩ đã khổ cực, bình thân!'
Chúng tướng sĩ động tác nhất trí cùng đứng lên. Đối mặt với ánh mắt hoàng thượng, bọn họ ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt, trên mặt tràn đầy kiên nghị và kiên cường.
Mập Mạp chậm rãi quét mắt nhìn các tướng sĩ, trên mặt lộ ra dáng tươi cười cảm kích thỏa mãn.
'Các tướng sĩ, các ngươi đều là công thần của Hoa triều ta, các ngươi chảy máu hi sinh, đổi lấy trăm năm yên ổn cho Hoa triều, từ nay về sau Hoa triều không còn bị kẻ thù bên ngoài lăng nhục, chúng ta sẽ chậm rãi bước tới sự cường thịnh! Trẫm đại biểu cho thiên hạ bách tính con dân, cảm tạ các ngươi! Chư tướng sĩ xin nhận lễ của trẫm!'
Nói xong, Mập Mạp sửa sang lại long bào, sắc mặt nghiêm nghị hướng các tướng sĩ quân bắc phạt vái chào thật sâu.
Chúng tướng sĩ cực kỳ cảm động, lại cùng nhau đồng loạt quỳ xuống.
Phương Tranh cười cười, bỗng nhiên giơ cao nắm tay, mặt hướng các tướng sĩ quát lớn: 'Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng vạn tuế!'
Các tướng sĩ đã bị lây nhiễm, đều giơ cao nắm tay hưng phấn hô lớn: 'Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng vạn tuế!'
'Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng muôn năm!'
Tình tự mọi người bị một viên hỏa tinh nho nhỏ châm lên, nhất thời trên quan đạo thật dài, tiếng hoan hô liên tiếp, rung động thiên địa.
Trong tiếng hoan hô, Phương Tranh lặng lẽ lau mồ hôi, hướng Mập Mạp giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: 'Được a Mập Mạp, lại biết thu mua lòng người, một hồi công thần, một hồi thụ sự thi lễ của ngươi, chậc chậc…'
Mập Mạp cười khổ nói: 'Ngươi đã nhìn ra. Nhưng ta van ngươi đừng vạch trần được không? Làm hoàng đế cũng không dễ dàng đâu.'
Ngẩng đầu nhìn kỹ Phương Tranh, trong ánh mắt Mập Mạp tràn ngập vẻ cảm kích, thế nhưng hắn vẫn chưa nói một câu cảm tạ, bằng hữu huynh đệ thổ lộ tình cảm, nói những lời này thật quá dư thừa, bằng hữu là người lúc ngươi gặp nguy nan dìu ngươi một tay, hắn dìu ngươi, cũng không phải chờ một câu ngươi cảm tạ, có đôi khi một ánh mắt, đây đó liền hiểu rõ được tâm ý của đối phương.
'Phương huynh, ngươi gầy.' Mập Mạp gần như than thở.
'Mập Mạp huynh, ngươi lại càng béo.' Phương Tranh có chút không cam lòng nói, lão tử đánh sống đánh chết ngoài tiền tuyến, ngươi ở trong kinh thành lại càng ăn cho béo lên, điều này còn có thiên lý sao? Ba trăm vạn lượng bạc chẳng lẽ bị ngươi giấu lại để mua đồ ăn?
Ánh mắt Mập Mạp lóe ra, cười gượng vài tiếng, bật người dời đi trọng tâm câu chuyện.
'Phương huynh đắc thắng trở về, buổi tối chúng ta tìm một chỗ khánh công cho ngươi, làm sao?'
'Địa phương nào?'
'Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là đi kỹ viện. Ta nói ngươi nghe, gần đây tại Mẫu Đơn Lâu mới có một vị Hồ Cơ vừa tới, tròng mắt của nàng mà lam, còn có mông lớn, eo nhỏ, bộ ngực thật to…'
Ánh mắt Phương Tranh nhất thời nổi lên vài phần tao đãng.
'Ta là chính nhân quân tử, thế nào lại đi đến loại địa phương này? Tử Mập Mạp quá coi thường ta.' Đón lấy ánh mắt hèn mọn của Mập Mạp, Phương Tranh bật người đổi giọng: ' Được rồi, lão tử lập công lớn như vậy, đi kỹ viện chúc mừng một lần, Hồ Cơ ta không cần, tìm cho ta một song phi yến là được, ai, trước tiên nói trước, ai mời khách?'
'Quốc khố trống rỗng rồi, ta ngay cả tiền đi kỹ viện cũng tìm không ra, đương nhiên do ngươi mời khách.' Mập Mạp vẻ mặt đương nhiên nói.
'Kháo! Đây là khánh công cho ta sao? Sao ta lại nghĩ ngươi giống như đang vơ vét tài sản của ta?'
'Thỉnh đi kỹ viện, cũng là một trong những công lao ngươi lập nha.'
Một trận đánh bắc phạt của Hoa triều, lại có thêm một phần ba quốc thổ, triệt để bình diệt cường địch phương bắc, trên dưới toàn quốc đều vui mừng cổ vũ.