Tây Du Dâm Ký – Chương 10: – Botruyen.pro

Tây Du Dâm Ký - Chương 10:

Sáng ngày hôm sau.

Nhất Thiên từ từ mở đôi mắt mình ra nhìn sang bên cạnh. Một cơ thể tuyệt mỹ đang cuộn tròn nằm gọn trong lòng hắn. Nhất Thiên bất giác trên mặt nở một nụ cười vui vẻ.

“Nàng chính là nữ nhân của ta.”

Nhất Thiên rời khỏi giường,nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người nàng rồi nhẹ đẩy cửa đi ra bên ngoài. Một điều kì là lập tức xảy ra,liên tục có người tới cảm ơn hắn.

“Cảm ơn cậu nhé. Lâu rồi vợ chồng tôi mới được như tối qua.”

“Cảm ơn nhé. Nhờ cậu mà chúng tôi rốt cuộc cũng làm được chuyện đó.”

Có người cảm ơn thì lại có người chửi.

“Mày nhớ mặt tao đó nhóc con.”

Có người không chửi nhưng lại nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Nhất Thiên vô cùng khó hiểu đi xuống dưới lầu dặn tiểu nhị làm đồ ăn sáng rồi để hắn bưng lên trên phòng mình.

Ở trong phòng Dương Thiền cũng đã tỉnh dậy,một cảm giác đau nhức từ lồn nàng truyền lên đỉnh đầu. Nàng giở chăn nhìn vào bên trong thì thấy được cơ thể trần truồng của mình. Nàng cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì. Từng dòng kí ức liên tục ùa về trong đầu nàng. Nàng khóc. Nàng khóc vì cơ thể trong trắng của mình đã không còn. Nàng khóc. Nàng khóc vì giờ đây nàng không còn xứng đáng với người mình yêu nữa(Thằng này để nói sau). Cứ như vậy nàng cuộn mình trong chăn mà khóc.

Cánh cửa phòng mở ra,Nhất Thiên bưng đồ ăn sáng bước vào trong phòng. Nhìn thấy Dương Thiền ngồi trên giường đang khóc hắn đặt đồ ăn lên bàn nhanh chóng đi lại giường.

“Ngươi tránh ra.”

Nhất Thiên dừng bước chân đứng nhìn nàng.

“Ngươi cút đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Nhất Thiên biết hiện tại nên để cho nàng ở một mình nên đành đi ra bên ngoài.

“Ta nhất định sẽ làm cho nàng chấp nhận trở thành nữ nhân của ta.”

Đứng trước cửa Nhất Thiên quay đầu nhìn nàng nói rồi mới đi ra khỏi phòng. Dương Thiền nghe hắn nói vậy càng khóc lớn. Hắn chính là người lấy đi sự trong trắng của nàng nhưng nàng biết mình cũng không thể trách hắn được.

Nhất Thiên một mình đi xuống phía dưới để ăn sáng. Hắn buồn không? Không hề. Hắn đã xem nàng là nữ nhân của hắn thì nhất định sẽ làm cho nàng toàn tâm toàn ý chấp nhận hắn. Trong lúc ăn sáng để cho Nhất Thiên bất ngờ nghe được một chuyện thú vị.

“Nè. Các ngươi biết chuyện dạo gần đây những người phụ nữ trong thành này đột nhiên mất tích một cách bí ẩn chưa?”

“Tưởng chuyện gì. Chuyện này quan phủ đã ra thông cáo ai tìm hoặc bắt được thủ phạm sẽ được trọng thưởng kìa.”

Buổi nói chuyện trở nên rôm rã xoay quanh câu chuyện này.

Sau khi ăn sáng xong Nhất Thiên trở về phòng mình. Dương Thiền cũng đã ngừng khóc nhưng tuyệt nhiên không nói với hắn câu nào. Nhất Thiên cũng không có buồn lòng mà quan tâm chăm sóc nàng dù nàng có đối xử với hắn ra sao. Cứ như vậy thời gian trôi qua được 2 ngày thì lồn nàng cũng đã bình thường trở lại không còn đau nhức nữa. Nàng quyết định về kinh thành càng nhanh càng tốt và đương nhiên nàng không muốn cưỡi chung một con ngựa với hắn. Nhất Thiên cũng chiều nàng mua thêm một con ngựa cả hai cùng hướng về kinh thành mà đi.

Đêm đã buông xuống. Hai người quyết định qua đêm tại một khu rừng. Nhất Thiên dựa lưng vào thân cây ngồi đối diện nhìn gương mặt xinh đẹp của Dương Thiền đang ngủ. Nhất Thiên mĩm cười cũng nhắm mặt lại bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ của mình.

Trong màn đêm một thân ảnh đang tiến gần chổ hai người bọn họ.

“Ha Ha. Quả đúng là mỹ nữ. Mấy tên tiểu yêu quả không gạt ta.”

Thân ảnh đó đứng trước mặt Dương Thiền nhìn nàng. Bất ngờ từ phía sau một khúc củi bay tới đập mạnh vào lưng hắn. Hắn tức giận quay người nhìn ra phía sau thấy tên nhóc cùng đi với mỹ nữ này trên tay đang cầm một khúc củi khác đứng cười cười nhìn hắn.

“Thằng nhóc. Ngay cả Ngưu Ma Vương mà ngươi cũng dám chọc. Ngươi thật không biết sống chết.”

Hắn quả thật là Ngưu Ma Vương. Dạo này hắn không còn hứng thú với các nữ yêu như Hồ Ly,Nhện Tinh… nữa mà lại chuyển sang có hứng thú với người trần gian. Các vụ mất tích gần đây đều do hắn gây ra,hắn sai người bắt tất cả nữ nhân có nhan sắc về động cùng với các tên nam yêu khác mà cùng nhau cưỡng hiếp.

Hôm nay hắn được một tên tiểu yêu báo lại là tình cờ phát hiện ra một mỹ nữ tuyệt sắc so với những người trước đây thì một trời một vực. Hắn nghe vậy quyết định đích thân ra tay,lần theo dấu vết mà tiểu yêu để lại hắn rốt cuộc cũng tìm ra người hắn cần tìm đang ngủ dựa lưng vào thân cây.

Trở lại với thời điểm hiện tại Dương Thiền cũng đã tỉnh dậy bất ngờ thấy một người lạ mặt thân là hình người nhưng đầu lại là đầu trâu làm cho nàng hoảng sợ. Từ khi bị Xà Tinh đánh bại và mất đi sự trong trắng tâm lý của nàng bất ngờ biến chuyển. Nếu như ngày trước dù có gặp chuyện gì nàng đều không hề sợ hãi nhưng bây giờ nàng lại giống như một tiểu thư khuê cát chứ không còn là đại tướng quân khi xưa nữa. Có lẽ lòng tự tin của nàng đã bị đánh mất.

Nhất Thiên cũng không cùng Ngưu Ma Vương nhiều lời với nhau. Hắn quyết định chủ động tấn công,đem khúc củi trên tay mình quăng tới Ngưu Ma Vương rồi ngay lập tức xông tới một cước nhắm ngay đầu Ngưu Ma Vương đá ra. Ngưu Ma Vương một tay đánh bật khúc củi sang một bên,tay còn lại nhẹ đưa lên đỡ một cước của Nhất Thiên,chân hắn tung ra một cước đá ngay bụng của Nhất Thiên đem Nhất Thiên ngã xuống đất lộn mấy vòng trở ngược lại phía sau.

Không chút hoảng sợ Nhất Thiên tiếp tục xông tới tung ra một cú đấm,Ngưu Ma Vương đưa tay lên nắm chặt nắm đấm của Nhất Thiên không cho Nhất Thiên né tránh,liên tục tung cước đá vào bụng Nhất Thiên. Cảm thấy đã đủ Ngưu Ma Vương buông tay Nhất Thiên ra một cước đá Nhất Thiên bay lên trời canh cơ thể rơi xuống hắn tung ra một đấm đem cơ thể Nhất Thiên đánh mạnh vô thân cây rơi xuống đất.

Giải quyết xong Nhất Thiên,Ngưu Ma Vương trở lại chổ Dương Thiền,hắn vươn tay xé mạnh áo của nàng làm phơi ra cái áo yếm màu trắng sương. Hắn làm như vậy chỉ để nàng hoảng sợ mà nghe theo lời hắn chứ đương nhiên hiện tại thì hắn không thể làm được gì nàng bởi vì con cặc của hắn vẫn còn chưa thể cương cứng. Về phần Dương Thiền,nàng như người mất hồn ngồi im để cho Ngưu Ma Vương xé luôn quần nàng. Giờ đây trên người nàng chỉ còn lại bộ đồ lót của Nhất Thiên mua cho nàng.

“Ha Ha. Nàng thật ngoan ngoãn. Không thèm chống cự a.”

Đang định đem nàng trở về động phủ của mình thì bất ngờ phía sau Ngưu Ma Vương,Nhất Thiên với cơ thể trọng thương nhảy lên người Ngưu Ma Vương hai tay vòng ra phía trước cổ Ngưu Ma Vương siết chặt.

“Cô bị điên hả. Mau tỉnh táo lại. Chạy đi.”
Nhất Thiên hét lớn tay dùng thêm sức siết chặt lấy cổ Ngưu Ma Vương.

“Không ngờ thằng nhóc như ngươi cũng lì đòn gớm. Vậy thì để ta tiễn ngươi xuống địa phủ mà làm anh hùng.”

Ngưu Ma Vương đem hai tay nắm chặt lấy tay của Nhất Thiên gỡ ra khỏi cổ mình. Hắn quay người lại dùng sức bóp mạnh,những tiếng “Rắc… Rắc…” vang lên, có thể nghe ra xương cổ tay của Nhất Thiên đã bị Ngưu Ma Vương bóp nát. Chưa dừng lại ở đó Ngưu Ma Vương một tay bóp ngay cổ Nhất Thiên giở cả người lên cao hai chân không chạm đất liên tiếp những cú đấm xuất ra đánh vào bụng Nhất Thiên.

Miệng Nhất Thiên liên tục trào ra từng ngụm máu nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về Dương Thiền đang ngây ngốc ngồi ở đó.

“Chạy đi.”
Nhất Thiên khó khăn nói.

Ngưu Ma Vương lúc này đem Nhất Thiên tới chổ một thân cây khá lớn,đem đầu Nhất Thiên đánh mạnh vào thân cây một cách tàn bạo. Máu từ mắt từ tai Nhất Thiên liên tục chảy ra.

“Yahhh”
Hét một tiếng lớn Ngưu Ma Vương dùng toàn bộ sức đem đầu của Nhất Thiên một lần cuối đánh mạnh vào thân cây rồi để cho cơ thể của Nhất Thiên từ trên cao rơi xuống tự do. Nhất Thiên đã chết.

“Giao linh hồn ngươi cho ta. Giao linh hồn ngươi cho ta.”

Linh hồn Nhất Thiên trên đường bay xuống địa phủ thì giọng nói kia lại vang lên trong đầu hắn.

“Ngươi là ai?”

“Ta là ngươi. Ngươi là ta.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi muốn cứu nữ nhân của ngươi thì hãy giao linh hồn của ngươi cho ta.”

“Ngươi thật sự có thể cứu được nàng ấy?”

“Hãy giao linh hồn ngươi cho ta.”

“Được. Ta đồng ý giao cho ngươi.”

Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì linh hồn của Nhất Thiên cũng đã tới Diêm La Điện.

“Nhất Thiên. Dương thọ của ngươi đã hết. Nay để cho ngươi tiếp tục chuyển kiếp luân hồi đầu thai.

Diêm Vương ngồi ở trên cao nói vọng xuống,không hề để ý ánh mắt của Nhất Thiên đã thay đổi.

“Dương thọ đã hết ư. Ha Ha Ha. Lão Diêm Vương hãy mở to con mắt của ngươi ra xem ta là ai.”

“Như Ý Kim Cô Bổng”

Toàn bộ địa phủ rung chuyển theo tiếng hét của Ngộ Không.

Trên dương gian vừa từ trong tai cái xác của Nhất Thiên,thiết bảng vừa bay ra bên ngoài ngay lập tức chui xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ từ dương gian xuống địa phủ dựng đứng trước mặt Ngô Không.

“Ngươi… Ngươi… Không phải Phật Tổ đã phong ấn linh hồn của ngươi sao?”

“Giờ ta không rảnh ở đây nói chuyện với ngươi. Tốt nhất ngươi đừng ngăn cản ta. Nếu không ta cũng không phiền một lần nữa phá nát nơi này đâu.”

Lời vừa dứt,Ngộ Không không thèm xem phản ứng của Diêm Vương mà lập tức bay lên dương gian.

“Ngưu huynh. Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Phía sau Ngưu Ma Vương. Ngộ Không từ từ đứng dậy.

“Tôn Ngộ Không. Ngươi là Tôn Ngộ Không. Ha Ha. Con khỉ khốn kiếp nhà ngươi hôm nay để ta gặp lại ngươi. Món nợ cũ hôm nay ta sẽ trả toàn bộ lại cho ngươi.”

Cả hai lao vào nhau. Thiết bảng Ngộ Không quét tới đâu cây gãy tới đó. Hai người đánh tới đâu đất đá nơi đó bị xới tung lên bụi bay mù mịt. Ngộ Không tuy pháp lực cao cường nhưng cơ thể của hắn bây giờ không đủ sức để phát huy toàn bộ sức mạnh của mình. Càng đánh Ngộ Không càng bị Ngưu Ma Vương ép ngược trở lại. Nếu tình trạng này kéo dài Ngộ Không thua là điều không thể bàn cãi.

Đúng ngay lúc này Dương Thiền như người trong mộng tỉnh dậy. Nàng như đã nghĩ thông suốt. Ngay lập tức cũng xông vào cuộc chiến giúp Ngộ Không một tay. Tuy nàng là người thường nhưng võ công cũng không phải tầm thường. Cán cân sức mạnh hiện tại nghiên về Ngộ Không và Dương Thiền.

Sau một lúc chống đỡ những đòn công kích đến từ hai người họ,Ngưu Ma Vương cũng đã chịu không nổi,thoáng chút sơ ý đã bị một gậy của Ngộ Không đánh vào người mà ngã xuống đất. Biết mình không thể chịu đựng được lâu Ngộ Không bế Dương Thiền sử dụng Cân Đẩu Vân rời đi nhưng trước khi đi cũng đem hai tay hai chân đánh gãy hết để cho Ngưu Ma Vương không thể nhanh chóng đuổi theo.

Không biết đi được bao xa. Ngộ Không cũng đã đạt gần tới giới hạn,hắn đáp xuống một khu rừng,nhẹ đặt Dương Thiền xuống. Cơ thể mệt mõi dựa lưng vào một thân cây.

“Yên tâm đi. An toàn rồi.”

Ngộ Không cười khổ một cái rồi chìm vào hôn mê.

“Nè. Nè. Ngươi mau tỉnh dậy. Ngươi rốt cuộc là ai. Ngươi mau tỉnh dậy cho ta. Ngươi đừng chết mà.”

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng chảy ra hai dòng nước mắt,nàng cố làm mọi cách để cho Ngộ Không tỉnh dậy nhưng để cho nàng vô cùng thất vọng là hắn vẫn không có chút cử động nào. Nàng yêu hắn? Không có. Nàng chỉ khóc vì không muốn thấy hắn chết mà thôi.