Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 157: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 157:

Lệnh Hồ Xung từ từ nhắm mắt, chàng rút trong người ra một con dao găm. Lặng lẽ đưa lên cao rồi nhắm thẳng vào trái tim của mình. Đúng lúc mũi dao vừa xuyên qua lớp áo, chạm tới khoảng da thịt đầu tiên thì cánh cửa phòng bật tung, Bình Nhất Chỉ chạy vào:

– Khoan đã, tôi đã có cách cứu sống đại tiểu thư rồi.

Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung cầm con dao chạm ngay ngực, Bình Nhất Chỉ thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ cần đến chậm một chút thôi, thì việc cứu được Doanh Doanh cũng trở nên vô nghĩa mất rồi…

Ba tháng sau…

– Chúc mừng, chúc mừng Nhậm đại tiểu thư và Lệnh Hồ công tử.

Tất các các nhân sĩ võ lâm đều tụ hội đầy đủ trên Hắc Mộc Nhai để chúc phúc cho hai người, Doanh Doanh đã được cứu sống một cách thần kỳ nhờ y thuật vô cùng cao siêu của Bình Nhất Chỉ đại phu. Ba tháng sau ngày thoát khỏi lưỡi hái tử thần, hôm nay bọn họ chính thúc thành thân trong sự hân hoan chúc phúc của mọi người. Rất nhiều bằng hữu của hai người tham dự, trong đó có cả Phương Chứng, Phương Sinh đại sư của Linh Thứu tự, Nghi Ngọc, Nghi Lâm của phái Hằng Sơn cũng tham dự. Ngoài ra còn vô số đồng đạo võ lâm khác cũng đến chúc mừng hai người.

– Chúc mừng Lệnh Hồ thiếu hiệp và Nhậm tiểu thư.

– Đa tạ hai vị đại sư đã tới chúc mừng, mời hai vị ngồi.

Nghi Ngọc và Nghi Lâm cùng lên tiếng:

– Cung hỷ Lệnh Hồ chưởng môn và Nhậm cô nương.

– Nghi Ngọc, chức vị Chưởng môn, làm có quen không?

Nghi Ngọc chit tủm tỉm cười khẽ gật đầu mà không nói gì. Lệnh Hồ Xung quay sang Nghi Lâm:

– Nghi Lâm sư muội, vẫn khỏe chứ?

– Muội rất khỏe, nhất là được nhìn thấy Lệnh Hồ đại ca thành thân. Muội rất vui. Đúng rồi, Điền Bá Quang nói có một món quà muốn tặng hai người.

Nghi Lâm vừa dứt lời thì Điền Bá Quang lập tức xuất hiện, hắn xếch tai Lao Đực Nặc và lôi vào, vừa nhìn thấy hắn, nhớ đến cái chết oan uổng của Lục Hầu Nhi. Lệnh Hồ Xung nổi cơn tam bành, chàng giơ tay lên hét lớn:

– Ta giết chết ngươi.

– Xung ca, khoan đã, hôm nay là đại hỷ của chúng ta, không nên giết hắn. Nhưng muội có một cách, có thể giúp huynh báo thù cho Lục sư đệ của huynh.

– Cách gì vậy, Doanh Doanh?

– Lục sư đệ của huynh, biệt danh là Lục Hầu Nhi, vừa may sao sau núi Hắc Mộc Nhai nuôi rất nhiều khỉ, chi bằng ta phế võ công của hắn, sau đó nhôt hắn ở đó với lũ khỉ đó, làm bạn cả đời. Hơn nữa, khỉ ở đó toàn là Khỉ cái, nếu có hắn ở đó, bọn chúng sẽ thích lắm cho mà coi. Ý huynh thế nào?. – Doanh Doanh vừa nói vừa mỉm cười nham hiểm.

Lao Đức Nặc nghe thế thì giật mình kinh sợ, sống với lũ khỉ cái đó đối với hắn còn kinh khủng hơn cả cái chết. Nghĩ đến cảnh bị chúng xúm lại túm giữ chân mà giao phối hắn rùng mình, sởn gai ốc, hắn giật mình hoảng sợ, sắc mặt tái mét quỳ xuống van lơn:

– Đại sư huynh, đừng mà, đệ xin huynh..

Lệnh Hồ Xung nghe ý kiến của nàng, tán thành hưởng ứng. Lao Đức Nặc bị lôi đi, miệng hắn vẫn không ngừng la hét van xin chàng. Lệnh Hồ Xung lặng người nhớ tới Lục Hầu Nhi, coi như chàng cũng đã báo thù cho hắn rồi. Rồi lúc đó, Mạc Đại tiên sinh cũng bất ngờ xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của Lệnh Hồ Xung:

– Mạc Đại tiên sinh, hôm đó không phải trong hang động, ông đã…

– Ta giả chết thôi, nếu không, hôm nay sao có thể uống rượu mừng của hai người được cơ chứ?

Lệnh Hồ Xung hiểu ra, vui mừng cười lớn. Để chúc mừng cho đôi tân lang, tân nương, Mạc Đại tiên sinh cao hứng đàn khúc Phụng cầu hoàng cho hai người nghe, thay cho lời chúc hai người trăm năm hạn phúc. Tất cả mọi người đều tán thành hưởng ứng. Lúc này, như nhớ ra điều gì, Nghi Ngọc lên tiếng hỏi:

– Đứng rồi, Nhậm cô nương làm sao có thể chữa được thi trùng trong người vậy?

Doanh Doanh vui vẻ trả lời:

– Là nhờ Bình đại phu y thuật cao minh.

– Thật không ngờ, Bình đại phu quả nhiên không hổ danh thiên hạ đệ nhất danh y, lão nạp bái phục, thực sự bái phục? – Phương Chứng đại sư tỏ lòng tôn kính.

Bình Nhất Chỉ khiêm tốn lên tiếng giải thích:

– Vốn nghi thi độc trong người Doanh Doanh không thể giải được, nhưng nhờ Hấp tinh đại pháp của Nhậm giáo chủ, thi độc quanh người cô ấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng chỉ nhờ Hấp tinh đại pháp thì vẫn chưa thể cứu được Doanh Doanh hoàn toàn, số thi độc tấn công toàn bộ vào tim của Doanh Doanh thì Hấp tinh đại pháp không can thiệp được, thật may mắn là trong khoảng thời gian đó, thuộc hạ đã nghiên cứu được cách tạo ra Tam thi não thần đan của Đông Phương giáo chủ, nhờ đó, dựa vào cách điều chế mà sáng chế ra được tuốc giải.

Lúc đó, tất cả mọi người mới hết thắc mắc. Sau đó, mọi người tiếp tục ăn uống linh đình, mừng đám cưới lớn nhất giang hồ của Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh. Trong đám người chúc phúc cho Lệnh Hồ Xung, chỉ có Bình Nhất Chỉ là âm thầm rời khỏi đó, không ai biết ông đi đâu.

Bình Nhất Chỉ đứng trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, vừa lúc đó Đông Phương bay vút từ trên trời xuống:

– Tham kiến Đông Phương giáo chủ.

– Bình Nhất Chỉ, không cần đa lễ, ta đã không còn là giáo chủ của ngươi nữa rồi.

– Giáo chủ, dù nói thế nào, Đông Phương giáo chủ mãi mãi là giáo chủ của thuộc hạ. Đa tạ Giao chủ đã ban đơn dược, nếu không thuộc hạ cũng không thể nào cứu được Thánh cô.

Đông Phương quay người lại, nàng nhìn xuống đại điện, nơi đang diễn ra đám cưới linh đình:

– Lệnh Hồ Xung…chúc huynh hạnh phúc.

Sau khi tham dự lễ cưới, quan khách cũng về hết, đại lễ bái đường cũng đã diễn ra, trong căn phòng cưới trang hoàng hiện tại, chỉ còn Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung hồi hộp nhìn nhau, họ chuẩn bị cho đêm động phòng quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Doanh Doanh trong trang phục tân nương của mình đẹp chẳng khác gì Hằng Nga giáng trần, nàng e thẹn, đỏ bừng mặt khi Lệnh Hồ Xung – bây giờ là phu quân của nàng cũng đang hồi hộp tháo bỏ từng nút áo trên cơ thể người vợ xinh đẹp của mình.

Lệnh Hồ Xung đưa tay vào cằm, nâng khuôn mặt thẹn thùng của Doanh Doanh rồi đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn nồng nàn, một khúc dạo đầu vô cùng ngây ngất và tuyệt vời cho đêm động phòng hoàn hảo của hai người. Doanh Doanh khẽ nhắm hờ mắt lại, đón nhận nụ hôn nồng nàn của chàng, nàng vẫn mím chặt môi, không hôn trả lại.

Vừa hôn môi Doanh Doanh Lệnh Hồ Xung vừa tự cởi bỏ quần áo của mình, sau khi cả hai cùng trần truồng lõa thể, chàng vòng vay qua ôm chặt thân hình nhỏ bé, hấp dẫn và khêu gợi của nàng vào, cải hai cái miệng của hai người cho đến lúc đó vẫn dính chặt lấy nhau, hai thân thể trần truồng cũng theo đó dính chặt vào nhau, Chàng vừa ôm nàng thật chặt, vừa nút lưỡi nàng, vừa đưa tay xuống mà sờ bóp vú nàng. Đôi môi của chàng đã len lỏi được vào khe miệng nút lấy cái lưỡi mềm ướt của nàng một cách mãnh liệt, bàn tay của chàng tiến tới nghiền xéo đôi vú căng tròn của nàng một cách sỗ sàng, và con cu to lớn dí sát vào bụng nàng một cách dâm dục. Người Doah Doanh run lên vì sự kích thích nóng bỏng của chàng. Sự đụng chạm da thịt của hai khối thịt nóng bỏng làm nàng ngây ngất, đê mê và chới với. Hai tay nàng buông thõng xuống, dường như nàng không còn hơi sức nữa…

Vừa mơ màng bú hút cái ngọt lịm trong miệng Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung vừa vòng một tay ra sau lưng nàng mà bóp nặn đôi mông êm dịu, một tay thì đưa lên ngực mà xoa vuốt hai bầu vú tròn xoe của nàng. Chàng thấy rõ vú nàng trở nên căng phồng và hai đầu vú se cứng lại như hai hạt đậu. Không rời môi nàng, chàng cho tay xuống giữa hai chân nàng, đẩy ngón tay vào giữa hai cặp đùi tròn lẳn mà lần tới cái khe rãnh với hai mép thịt. Khi con cu của chàng cương cứng lên thì chàng cũng thấy Doanh Doanh run rẩy trong tay mình rồi. Biết rằng cả hai đã đạt tới độ dâm nứng tột cùng, Lệnh Hồ Xung bèn bắt đầu khởi màn cho một cuộc làm tình dữ dội, sau một thời gian dài hai người không thể làm tình vì trọng bệnh, cả hai muốn nhanh chóng bù đắp những thiếu xót da thịt của nhau.

Vừa hôn môi Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung vừa dìu nàng nằm ngửa ra giường, hai chân banh rộng hết cỡ, hai người vẫn nút chặt lấy lưỡi của nhau. Một tây chàng vẫn mò mẫm, kích thích nơi âm đạo đẫm nước nhưng nóng bỏng của nàng, còn tay kia vẫn miệt mài xoa bóp đôi vú căng phồng, cương cứng của Doanh Doanh. Môi chàng rời khỏi lưỡi nàng, di chuyển dần xuống cổ, chàng liếm quanh cổ, rồi liếm lên dái tai nàng khiến Doanh Doanh rùng mình mấy cái vì nhột nhột, tay nàng nổi gai ốc vì sướng. Lệnh Hồ Xung tiếp tục liếm xuống vùng ngực trắng phau của nàng. Lưỡi chàng đánh liên tiếp lên hai đầu ti của nàng khiến nó cứng như đá. Hết liếm, Lệnh Hồ Xung lại há thật lớn miệng để ngoạm lấy hai bầu vú đó của nàng vào mà mút, mà nút thật chặt. Doanh Doanh rên lớn, nàng lấy cả hai tay ôm chặt đầu chàng vào ngực mình.

Lưỡi Lệnh Hồ Xung tiếp tục di chuyển xuống rốn, rồi liếm quanh lỗ rốn đó của Doanh Doanh, sau đó chàng tiếp tục di lưỡi xuống vùng mu lồn của nàng, nơi tam giác vàng ngọc đó mà ngoạn nhẹ lên múi thịt ẩm ướt đó mà nút thật mạnh. Doanh Doanh không chịu nổi nữa, nàng bật lên một tiếng rên lớn khi lưỡi chàng ngoáy sâu vào bên trong lồn của nàng, dâm thủy Doanh Doanh tuôn ra xối xả, Lệnh Hồ Xung liếm, và uốt sạch, không chừa lấy một giọt, lưỡi chàng liên tục cọ sát vào vách lồn, ngoái loạn xạ trong cái khe lồn nhỏ bé ẩm ướt đó của Doanh Doanh, hai chân nàng đã dạng ra hết cỡ, hai tay nàng đã ôm chạt lấy đầu chàng mà dí thật sát nó vào âm hộ mình, chủ yếu để lưỡi chàng có thể vét sâu hơn nữa vào lồn nàng. Doanh Doanh giật giật cơ thể liên hổi, nàng đã lên đỉnh lần đầu tiên trong đêm bởi khúc dạo đầu mà chàng mang lại.

Sau khúc dạo đầu hoang dại, Lệnh Hồ Xung trèo lên người Doanh Doanh, chàng đặt môi lên miệng nàng hôn, nàng hé miệng đáp lại một cách say mê, chân nàng vẫn dang thật rội ra, hai mép lồn đỏ hồng hé mở, như chờ đợi một điều gì đó còn thiếu. Lệnh Hồ Xung hiểu ý, chàng vừa hôn nàng, tay vừa câm con cặc của chàng khéo léo kê vào cửa lồn nhỏ bé của nàng mà xâm nhập vào bên trong. Doanh Doanh dạng hai chân, cong người lên đón nhận. Nàng khẽ rên lên một tiếng “Ưm…ư..” trong cổ họng khi con cặc của chàng từng phần, từng phân một ngấp lút cán trong lồn nàng. Cả hai cố kìm nén một tiếng rên thổn thức vì sướng.

Rời môi nàng, Lệnh Hồ Xung chống tay xuống giường, chàng cứ thế rút con cặc ra gần hết rồi lại từ từ đóng vào lồn nàng, nhẹ nhàng chậm dãi từng chút một. Cứ thế Lệnh Hồ Xung tăng dần tốc độ, chàng gia tăng vẫn tốc đóng cú nào cú nấy như trời giáng vào lồn Doanh Doanh, tiếng da thịt của hai bộ phận sinh dục và vào nhau chan chát vang lên khắp căn phòng hoa trúc. Hai bầu ngự của Doanh Doanh lúc này đã nẩy tưng tưng lên theo từng cú nhấp của chàng, mà hình như nàng còn thấy chưa đủ, Doanh Doanh liên tục hẩy ngược mông lên theo từng cú nhấp của chàng. Nàng dang hai chân ra rồi kẹp chặt lấy hông chàng, như thể sợ chàng sẽ dừng lại đột ngột hay bỏ đi vậy. Nàng cong người lên, vít đầu chàng xuống, lùa lưỡi vào miệng chàng mà xục xạo, nút lưỡi của chàng.

Doanh Doanh vừa nút lưỡi chàng, nàng vừa trèo lên chiếm thế thượng phong. Nàng trèo lên người chàng, ngồi vào trong lòng chàng, lồn nàng cho đến lúc này vẫn dính chặt vào cặc chàng không rời. Rồi cứ thế, Doanh Doanh nhún nhảy không ngừng trong lòng chàng, hai bầu vú của nàng lắc lư đập vào miệng chàng, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức há miệng ra ngập chặt láy một bên vú đó của nàng, còn bên kia thi được bàn tay của chàng xoa bóp. Cứ như thế luân phiên thay đổi không ngừng. Rồi Doanh Doanh xoay Lệnh Hồ Xung vào trong, cứ thế đẩy chàng nằm ngửa ra giường, nàng tiếp tục nhún nhảy cưỡi ngựa, chơi trò phi nước đại trên dười Lệnh Hồ Xung, hai mông nàng sàng sê không ngừng trên thân hình chàng, không biết mệt mỏi, hai tay nàng tự đưa lên xoa bóp bầu vú mình. Lệnh Hồ Xung năm im, chàng nhắm mắt hưởng thụ từng sơn sướng mà Doanh Doanh đang mang lại.

Đang nhún nhảy trên người Lệnh Hồ Xung, đột nhiên Doanh Doanh rút cu ra khỏi người chàng, khiến nó kêu phức một cái. Sự trống vắng khiến Lệnh Hồ Xung cảm thấy hụt hẫng, chàng mở mắt ra, đúng lúc đó, Doanh Doanh nhao tới hôn ngấu nghiến lên đôi môi của chàng. Cùng lúc đó, một bàn tay mát lạnh tóm lấy con cu ướt nhèm của chàng khiên Lệnh Hồ Xung giật mình. Chàng còn chưa kịp làm gì thì đã cảm thấy con cu của mình đang nằm chật ngất trong một cái miệng khác, hơn nữa lại đang được xục xục liên tục trong cái miệng nhỏ nhắn đó.

Lệnh Hồ Xung mở mắt định bật dậy thì Doanh Doanh ghì chặt chàng xuống, thì thầm vào tai nàng mà lên tiếng:

– Xung ca, hãy thả lỏng người và thoải mái lên, muội muốn dành cho huynh một đêm tân hôn thật đáng nhớ.

Lệnh Hồ Xung nghe nàng nói thì hồi hoppj nhắm mắt chờ đợi, chàng cũng chẳng them quan tâm người con gái đang bú cu chàng là ai nữa, chàng chỉ biết từng cơn khoái lạc đang đổ ập xuống người chàng, lại là món quà của Doanh Doanh tặng nữa thì thôi, cứ thế mà hưởng thụ đã.

Lệnh Hồ Xung nhắm chặt mắt lại, lim dim hưởng thù cơn sướng khoái cứ rỉ ra từ cai đầu cu căng cứng, bay giờ đang bóng láng nước miếng của một người con gái nào đó mà chàng chưa biết. Tiếp đó, Doanh Doanh lại trèo lên một bước, nàng kẹp chặt lấy đầu chàng bằng hai cái đùi của mình, lúc này lồn nàng đã ở ngay mặt chàng. Lệnh Hồ Xung người thấy cái mùi âm hộ quen thuộc của Doanh Doanh tới ngay mũi, chàng lập tức nút chùn chụt chùn chụt làm Doanh Doanh sướng rên cả người. Tiếp đến, chàng thấy đầu ti của mình nhột nhột bởi một cái lưỡi khác đang ngo ngoe trên ngực mình, vậy là lại thêm một người con gái nữa tham gia vào cuộc động phòng của hai người, thật là thú vị. Lệnh Hồ Xung mở mắt, chàng nhìn thấy một người con gái đang quỳ xuống ngang người mình, vục đầu vào ngực mình mà liếm ti. Do tầm nhìn của chàng bị che khuất bởi Doanh Doanh nên chàng chỉ có thể nhìn thấy nửa thân hình dưới trần trụi của nữ nhân đang say sưa liếm ti kích thích cho chàng. Bầu vú của nàng thõng xuống. Lệnh Hồ Xung vươn tay tới bóp mạnh một cú khiến nàng ta không chịu nổi, phát ra một tiếng rên đầy khoái lạc từ cổ họng.

Cô gái bên dưới sau khi bú cu chàng một chập đã đời, ngay lập tức treo lên và cầm con cu cho vào cưa lồn của nàng ta rồi khéo léo ngồi xuống hạ bộ của chàng, tiếp tục công việc còn dang dở của Doanh Doanh ban nãy, nhún nhảy liên hồi.

Lệnh Hồ Xung sướng rên người, chàng cong mông hẩy ngược lên theo từng cú địt của Doanh Doanh, chàng lấy lưỡi cố gắng vét thật sâu vào cái lồn ẩm ướt của Doanh Doanh. Doanh Doanh sướng tê tái cả người, nàng run lên từng chập rồi xuất khí xối xả vào miệng chàng lần thứ hai. Lệnh Hồ Xung há miệng uống sạch số mật ngọt đó của chàng. Doanh Doanh đổ gục xuống, nàng nằm vật ra gay cạnh Lệnh Hồ Xung, thở dốc và tận hưởng sự sung sướng.

Thoát khỏi tầm nhìn của Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của hai người con gái quen thuộc đang làm tình với chàng. Người bú cu chàng ban nãy là Nghi Ngọc, bây giờ đang nhún nhảy trên cơ thể chàng, mắt lim dim tận hưởng sự sướng khoái đang chạy dọc cơ thể, con người liếm ti chàng lúc nãy chính là Nghi Lâm, bây giờ cũng đã nhao đến trám kín lây cái miệng đang nhòe nhoẹt dâm thủy của chàng bằng miệng của nàng mà say nút lưỡi chàng.

Tay của Lệnh Hồ Xung, một tay bóp vú Nghi Lâm, một tay cố vòng tới bóp vú Nghi Ngọc, những tiếng nhóp nhép vang lên khắp phòng, da thịt của họ va vào nhau phành phạch, cảnh tượng dâm loạn vô cùng.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng lại bật mở, bước vào hòng không phải là một nữ nhân nữa mà là một nam nhân, cũng vô cùng quen thuộc, đó chính là Điền Bá Quang. Theo sự sặp đặt của Doanh Doanh, Điền Bá Quang là người cuối cùng bước vào căn phòng khoái lạc này. Nhìn thấy Điền Bá Quang, Lệnh Hồ Xung không nói gì, chỉ mỉm cười thay cho lời chao hỏi rồi tiếp tục công việc của mình. Lúc này, Nghi Lâm và Ngi Ngọc đã thay đổi vị trí cho nhau, tiếp tục hành lạc trên cơ thể chàng.

Vừa nhìn thấy Điền Bá Quang, cảm giác kích thích bùng phát trong người Doanh Doanh, nàng nhanh chóng phục hồi trở lại. Doanh Doanh bật dậy, chạy đến trước mặt Điền Bá Quang, nhìn thấy thân hình trần truồng của Doanh Doanh, hắn choáng ngợp, nàng thực sự quá đẹp và vô cùng gợi dục, nếu như so với Nghi Lâm và Nghi Ngọc, Doanh Doanh còn đẹp và hấp dẫn hơn rất nhiều. Lệnh Hồ Xung thật có phúc phận to lớn vô cùng – Hắn nghĩ thầm trong bụng.

Điền Bá Quang chưa kịp phản ứng gì, chỉ vừa há hốc miệng ra thì đã bị Doanh Doanh kéo vào trong giường, đẩy hắn nằm ngửa ra ngay cạnh Lệnh Hồ Xung, rồi sau đó, nàng chồm lên người hắn gắn lên môi hắn nụ hôn thắm thiết. Lưỡi nàng lách qua môi hắn đi vào gặp lưỡi hắn trong miệng. Mọi chuyện xẩy ra quá đột ngột làm Điền Bá Quang không dám tin đó là sự thật. Chiếc giường cưới được Doanh Doanh cẩn thận dặn dò thợ thiết kế thật rộng, để có thể đủ cho vài cặp tình nhân hành lạc trên giường đó mà không bị ảnh hưởng gì. Thì ra đến giờ Lệnh Hồ Xung mới hiểu rõ dụng ý của nàng.

Điền Bá Quang vô cùng sung sướng được ôm nàng tiên khỏa thân trong tay. Khi hai lưỡi quấn lấy nhau như hai nhân sĩ đấu kiếm, bàn tay Điền Bá Quang đưa xuống xoa mông, xoa đùi Doanh Doanh. Nàng cũng đưa tay xuống nắm lấy con cặc cứng ngắc và to tướng của hắn. Doanh Doanh qùy nhổm lên, nhanh tay kéo quần hắn, miệng chộp lẹ khúc thịt thừa. Miệng, lưỡi của nàng làm
con cặc đã cứng lại cứng và nở to hơn.

Chứng kiến Doanh Doanh làm tình với Điền Bá Quang, Lệnh Hồ Xung không những không ghen, trái lại chàng còn bị hoàn cảnh đó kích thích kinh khủng. Chàng gồng cứng người lên, một tay khẽ gạt Nghi Ngọc ra, sau đó chàng dùng hay tay tóm lấy bờ mông của Nghi Lâm hông chàng hẩy mạnh lên. Rồi chàng vừa kéo mông nàng xuống, vừa đẩy cặc mình lên, ra sức đâm con cặc vô sâu thêm vào lỗ lồn nàng. Nghi Lâm cắn chặt đôi môi, thở hổn hển vì sung sướng. Lệnh Hồ Xung càng lúc nắc cặc càng trở nên mạnh bạo. Nghi Lâm có cảm tưởng như mình bị chẻ làm đôi, đau nhức, buốt rát. Cơn đau càng tăng lên mà cơn thốn cũng càng nhiều kèm theo đó là cả cơn sướng khoái cứ trào đến không có dấu hiệu ngừng. Cùng lúc đó thì Lệnh Hồ Xung cũng rên lên một tiếng lớn, phóng tinh ào ào, tung tóe. Tinh khí của chàng bắn ra quá nhiều, vương vãi lên lồn và cả đít của Nghi Lâm, rơi cả trên bụng, hông và háng của chàng. Lệnh Hồ Xung vật xuống, buông lỏng hai tay và thở dốc.

Trong cùng lúc đó, ở ngay bên cạnh, Doanh Doanh cũng chủ động ngồi lên con cặc cương cứng của Điền Bá Quang, nagf khéo léo cho nó cắm sâu vào trong lồn. Nàng rùng mình khi cặc chạm tử cung. Doanh Doanh ngồi trên cặc, lắc lư thân mình như ngồi trên lưng ngựa. Nàng bám vào vai Điền Bá Quang dướn người tới lui, hai vú lắc lư, mời gọi sự ham muốn của hắn. Điền Bá Quang sung sướng đưa hai tay nắm hai vú, nắn bóp, kéo, xoắn làm hai nhũ hoa cứng nhắc. Doanh Doanh cảm thấy vô cùng sung suớng rú lên và gia tăng tốc độ nhổm lên, hạ xuống, lồn cắn chặt cặc. Tiếng rên của Doanh Doanh mỗi lúc mỗi lớn hơn, hơi thở gấp gáp, lồn bóp cặc nhanh và mạnh, rồi nàng nằm gục xuống ngực hắn. Điền Bá Quang ôm mông nàng ghì xuống, trút hết đám tinh khí vào tử cung. Lồn nàng tiếp tục co thắt, tiếp nhận tinh trùng của hắn.

Nghi Ngọc bị gạt ra khỏi cuộc vui, nàng nhìn từng cặp tình nhân đang mải miết với công việc của mình thì nàng tự tay mân mê bầu vú của mình mà bóp mạnh, một tay nàng cho xuống lồn mình tự móc móc, Nghi Ngọc co dúm người lại trước hành động thủ dâm của chính mình. Dâm thủy trong lồn nàng tuôn ra dính ngầy ngật ra tay. Sau đó, nàng cổng mông, quỳ gối, vẫn tự tay bóp vú và móc lồn mình, miệng không ngừng rên xiết, sung sướng.

Điền Bá Quang trông thấy hành động thủ dâm hoang dại của Nghi Ngọc thì không sao chịu nổi, dừ rằng hắn vừa xuất tinh vào lồn Doanh Doanh xong, ngay lập tức hắn tóm lấy cánh tay trong lồn của Nghi Ngọc, kéo về phía mình mà mút sạch dâm khí của nàng. Đến khi hắn mút sạch những ngón tay ngọc ngà của nàng thì Nghi Ngọc chồm tới hôn ngấu nghiến lên miệng hắn liền. Ở phía bên kia Nghi Lâm cũng đã rời lồn khỏi cặc Lệnh Hồ Xung, nàng cũng đã leo lên miệng chàng mà chà sát lồn của nàng vào mặt Lệnh Hò Xung để cho chàng liếm.

Ở dưới, Doanh Doanh cũng rút lồn ra khỏi con cặc của Điền Bá Quang, nàng chuyển sang con cặc của Lệnh Hồ Xung, tuy đã xuất tinh lần đầu trong đêm vào ban nãy, nhưng cặc chàng vẫn còn rất cương cứng, chàng còn rất sung sức để phục vụ tất cả các nàng trong đêm nay. Doanh Doanh ngậm luôn con cặc của chàng vào miệng mà xục liên hồi, tiện tay nàng tóm luôn lấy con cặc của Điền Bá Quang đang mềm xèo ở dưới mà xục bằng tay. Cả hai con cặc đều được nàng xục cùng một lúc. Lệnh Hồ Xung sướng quá, con cặc của chàng lại căng phồng lên như ban đầu ngay lập tức. Nghi Lâm thì được chàng bú lồn, Doanh Doanh thì đang bú cặc chàng, phía bên kia thì Nghi Ngọc đang dính chặt lấy lưỡi của Điền Bá Quang, cảnh tượng trong phòng cưới bây giờ thật dâm loạn vô cùng.

Doanh Doanh vừa liếm cặc chàng, thi thoảng lại nhả ra rồi le lưỡi liếm và mút hai hòn dái của chàng. Nang le lưỡi liếm sạch đám tinh trùng của chàng còn vương vãi trên bụng chàng mà nuốt vào miệng. Liếm cặc Lệnh Hồ Xung chán chê, Doanh Doanh lại quay sang ngậm lấy con cặc của Điền Bá Quang mà xục bằng miệng, khiến cho cả hai con cặc của bọn họ căng cứng lên ngay lập tức. Rồi cứ thế, nàng đổi qua đổi lại, khi thì ngậm cặc chàng, khi thì ngậm cặc của Điền Bá Quang, mải miết bú hai con cặc đến mỏi cả khoang miệng mới thôi.

Sau cùng, Doanh Doanh ngồi lên con cặc của chàng chơi trò cưỡi ngựa hư lúc đầu. Lúc này, Điền Bá Quang cũng thôi bóp vú Nghi Ngọc, hắn gạt nàng ra rồi đứng dậy chĩa con cặc vào miệng Doanh Doanh. Nàng không ngần ngại ngậm luôn con cặc t dài đó vào miệng. Lệnh Hồ Xung cũng thôi không liếm lồn Nghi Lâm nữa, chàng gạt Nghi Lâm ra vươn hai tay lên bóp vú của Doanh Doanh mà nhào nặn. Doanh Doanh cứ nhu vậy, vừa đụ chàng, vừa ngậm cặc Điền Bá Quang, vừa ưỡn ngục ra cho chàng bóp vú, liên miên không ngừng.

Nghi Lâm và Nghi Ngọc bị tách rời khỏi hai người đàn ông, họ ngay lập tức tìm đến nhau, thực hiện một màn luyến ái vô cùng táo bạo dù cả hai chưa từng làm bao giờ. Nghi Lâm và Nghi Ngọc ngồi gác chéo nhau như hình chữ x hai cái lồn ma sát cho nhau chà lên xuống khiến nước dâm trong lồn hai nàng chảy ra trơn tuột ,hai mép lồn chà mạnh gây ra cảm giác tê rần ở phía dưới ,Nghi Ngọc ngoạm lấy vú của Nghi Lâm mà nút chùn chụt, Nghi Lâm ngả người về sau nhắm mắt hưởng cảm giác lạ lùng nay, càng về sau cảm giác sướng khoái tăng mạnh hai người xoay ngược đầu nhau theo kiểu 69 bú lồn nhau. Nước lồn ngon ngọt làm hai nàng bú nhau càng lúc càng say mê mảnh liệt hơn, vì là đàn bà với nhau hai nàng biết được những yếu điểm của đối phương nên cứ nhè hột le mà liếm. Nghi Ngọc và Nghi Lâm sướng đến cong cả người, liếm lồn nhau chán chê, hai nàng xoay lại môi tìm môi nút lưỡi nhau.

Điền Bá Quang nhìn hai cô gái làm tình hắn nứng không chịu được, ngay lập tức hắn rút con cặc ra khỏi miệng Doanh Doanh, để không gian riêng cho nàng và Lệnh Hồ Xung, quay sang tìm tới Nghi Ngọc và Nghi Lâm, hắn chui vào giữa hai cái lồn của hai nàng mà bú hết lồn Nghi Ngọc sang tới lồn Nghi Lâm, Nghi Lâm đè ngửa Điền Bá Quang ra cầm con cặc nhét vào lồn nhún nhảy lên xuống, Nghi Ngọc trèo lên mặt Điền Bá Quang bắt hắn bú lồn mình, vừa được đụ vừa được bú lồn khiến ch Điền Bá Quang quá sướng, không kìm hãm được hắn hét gầm gừ trong cổ vì bị lồn Nghi Ngọc bịt miệng. Điền Bá Quang bắn từng đợt khí sâu vào lồn Nghi Lâm, cùng lúc Nghi Lâm cảm nhận được con cặc hắn giật giật trong lồn thì nàng cũng đạt tới sự sướng khoái. lồn Nghi Lâm bóp thắt chặt lại nàng cũng ra khí cùng lúc với Điền Bá Quang, nước lồn Nghi Ngọc lúc đó cũng tràn trề ra mặt hắn. Nghi Ngọc tóm lấy cái đầu hắn ghì sát vào lồn nàng và giữ đó một lúc lâu. Cả ba người ra cùng một lúc thở hổn hển như mới chạy đua về, cả ba lăn ra nằm cạnh nhau, con cặc Điền Bá Quang được thỏa mãn teo lại nhỏ dần.

Trong khi đó, Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung vẫn miệt mài quấn chặt lấy nhau mà địt liên hồi không ngừng nghỉ. Lúc này, Doanh Doanh đã không cưỡi ngựa trên người chàng nữa mà nàng đã quỳ xuống, chồng mông giơ lồn ra phía sau cho chàng chơi nàng theo kiểu chó. Lệnh Hồ Xung mạnh mẽ vô cùng. Chàng tóm chặt lấy eo nàng nắc liên tục, vũ bão vào lồn nàng liên tu bất tận khiến cho cả thân hình của Doanh Doanh chuyển đông không ngừng, cứ nhao nhao về phía trước. Một hồi sau, chàng lại lật ngửa Doanh Doanh lên mà đụ nàng theo tư thế truyền thống, thúc từng cú mạnh mẽ vào người nàng. Doanh Doanh cũng phối hợp hẩy mông lên vô cùng mạnh mẽ, giá như Điền Bá Quang chưa gục xuống, có lẽ nàng đã tóm lấy con cặc của hắn mà nhét vào miệng mà kèn rồi.

Lệnh Hồ Xung nắc như vũ bão vào lồn nàng, rồi sau đó chàng cũng gầm lên một tiếng rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng, tin trùng của chàng tràn ngập trong tử cung của nàng, tràn ra cả hai mép lồn mà bám dính vào háng và mông địt nàng. Lệnh Hồ Xung cứ thế, để nguyên con cặc trong lồn nàng, cả hai ôm nhau trần truồng chìm sâu vào giấc ngủ. Ở bên cạnh, Điền Bá Quang cũng đã ngủ vùi, hai ben hắn là Nghi Lâm và Ngi Ngọc cũng đang ôm chặt lấy hắn mà ngủ. Cả năm người cứ trần truồng mà ôm nhau ngủ tới sáng. Kết thúc cuộc làm tình có một không hai trong cuộc đời của mỗi người…

Sau đám cưới, Doanh Doanh trao lại hoàn toàn đặc quyền và ngôi vị giáo chủ cho Hướng Vấn Thiên, còn nàng và Lệnh Hồ Xung đến Tây Hồ, cô sơn Mai Trang, nơi Giang Nam tứ hữu cư ngụ năm xưa hưởng cuộc sống an nhàn của mình. Một cuộc sống bình thường, lặng lẽ như bao cặp vợ chồng khác, thoát khỏi sự đấu tranh của giang hồ hiểm ác. Thoáng cái đã năm năm trôi qua…

Lệnh Hồ Xung từ từ kéo cánh cửa giam của tầng hầm, nơi năm giưa giam giũ cha của Doanh Doanh, Nhậm lão tiền bối. Bên trong, một người ăn mặc diêm dúa, ngồi trên một chiếc xe lăn, đôi mắt đã mù lòa, tay bị xích lại y như năm xưa cha Doanh Doanh bị xích vậy, xích sắt lại được thiết kế vô cùng đặc biệt, Đến Nhậm Ngã Hành năm đó võ công cao cường, uy trấn giang hồ nhưng cũng không thể nào phá được xích mà ra ngoài, huống hồ là một người mù lòa, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, Lệnh Hồ Xung từ từ lên tiếng:

– Lâm Bình Chi, ngươi sao rồi, ở đây quen chứ.

Lâm Bình Chi vẫn lặng im như bức tượng, lặng lẽ trả lời:

– Các ngươi tới đây, diễu võ dương oai . chế diễu ta có phải không?

– Ngươi đã là một phế nhân, võ công mất hết mà còn ngồi đó hy vọng hão huyền sao? – Doanh Doanh chen vào.

Lệnh Hồ Xung thấy hắn vẫn cứng đầu thì bất bình lên tiếng:

– Tại sao ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy? Ngươi xem Tả Lãnh Thiền, còn cả sư phụ vì dã tâm quá lớn muốn thống nhất giang hồ, cuối cùng kết cục của bọn họ ra sao hả? Nếu không phải lời hứa của tiểu sư muội trước lúc lâm chung…ta cũng sẽ không giữ lại cái mạng của ngươi làm gì.

– Ha ha ha…Ngươi không cần giữ lời hứa với một người đã chết làm gì. Có giỏi hãy kết liễu ta đi. Như thế các người sẽ không phải nhọc công chăm sóc một người tàn phế, mù lòa như ta.

Lệnh Hồ Xung thở dài, chàng bất lực:

– Hi vọng ngươi sẽ tĩnh tâm hơn trong thời gian sắp tới.

Cánh cửa phong khép lại. Hai người dìu nhau lên trên. Ở ngoài cửa, một hình dáng quen thuộc khác đã chờ sẵn. Lệnh Hồ Xung nhìn nàng, chàng mỉm cười:

– Thức ăn muội làm ta đã mang xuống, nhưng không biết hắn có ăn hay không nữa.

Cô gái nở một nụ cười trìu mến, nàng nhìn chàng cảm kích:

– Lệnh Hồ đại ca, đa tạ huynh năm xưa đã vì muội mà giữ lại mạng sống cho huynh ấy.

– Hắn sống được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ tấm lòng bao dung, lòng nhân ái và tình yêu muội dành cho hắn. Nếu năm xưa, trên Phong Thần Đài, không phải Bình Nhất Chỉ đại phu xuất hiện kịp thời giữ lại được tính mạng cho muội, thì trên Tư Quá Nhai, ta cũng không dám chắc là có tha chết cho hắn được không nữa.

– Đúng rồi, từ đó đến nay đã năm năm, muội không có cơ hội gặp lại Bình đại phu để tỏ lòng cảm kích và cảm tạ ơn cứu mạng của Huynh ấy.

– Ta cũng muốn gặp để tỏ lòng cảm ơn huynh ấy vì đã cứu sống muội, nhưng Bình Nhất Chỉ đại phu bây giờ ngao du sơn thủy, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ khi nào huynh ấy muốn, chúng ta mới có thể gặp được huynh ấy mà thôi, cho nên muội không cần quá bận tâm làm gì.

– Không cần cảm tạ ta, nếu có cám ơn, người mà hai người cần cảm ơn chính là Thánh cô của ta kia kia, năm xưa nếu Thánh Cô không ra lệnh cho ta âm thầm đi theo hai người khi cần, thì ta có lẽ cũng không kịp xuất hiện để cứu Nhạc tiểu thư.

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, cả ba cùng hướng ra phía cửa, Bình Nhất Chỉ đã đứng đó từ bao giờ. Lệnh Hồ Xung và Linh San sung sướng hét lớn:

BÌNH ĐẠI PHU

Rồi cả hai người cung lao ra. Lệnh Hồ Xung tay bắt mặt mừng, hớn hở:

– Bình đại phu, gặp lại huynh thật là vui quá, năm năm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, tôi vẫn khỏe. Thuộc hạ Tham kiến Thánh Cô

– Bình đại phu, không cần đa lễ. Doanh Doanh đã không còn là Thánh cô của huynh nữa rồi.

– Tạ ơn Thánh Cô, dù thế nào, người mãi mãi là Thánh Cô trong lòng thuộc hạ.

– Bình đại phu, như lời vừa rồi người nói thì Doanh Doanh tỷ tỷ chính là ân nhân của muội. Vậy mà bấy lâu nay tỷ tỷ cứ giấu kín chuyện này, đại ơn cứu mạng, cả đời muội muội không bao giờ quên.

– Linh San muội muội, không cần đa lễ.

Doanh Doanh vội đỡ vàng đỡ Linh San dậy, nàng nhìn Linh San nhẹ nhàng nói:

– Ta cứu muội vì Xung ca yêu thương muội, ta lại vô cùng yêu Xung ca, vậy nên những gì huynh ấy yêu, ta đều yêu cả. Hy vọng ba người chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương huynh ấy và chăm sóc cho Đại Phong.

Vừa đúng lúc đó thì một thằng nhóc khoảng chừng 4 tuổi từ trong nhà chạy ra, mẹ Linh San, mẹ Doanh Doanh, mau cứu Phong Nhi, mẹ lớn bắt nạt con. Thằng bé nói xong thì ôm chặt lấy chân Linh San. Vừa lúc đó thì một người phụ nữ khá lớn tuổi nhưng nhan sắc thì vô cùng mặn mà bước ra:

– Phong Nhi…mau vào đọc sách.

– Không học…con không học, con muốn học võ công của cha. – Nó phụng phịu quát lại. Đúng lúc đó. Lệnh Hồ Xung bước đến bế nó lên:

– Phong Nhi ngoan, mau mau nghe lời mẹ lớn. Sau này khi con biết đọc biết viết rồi, cha sẽ dạy Phong Nhi võ công. Đồng í chứ.

– Người hứa rồi đó nha. – Thằng nhóc thích thú.

– Vậy được, thế thì hôm nay mẹ Linh San sẽ dạy con đọc sách. Ý con thế nào?

– Dạ, được. – Con thích mẹ Linh San dạy, mẹ lớn cứ la con hoài à.

– Được, vậy chúng ta vào nhà thôi.

– Dạ, con chào cha, chào mẹ Doanh Doanh, xin chào thúc thúc.

Vậy ra thằng nhóc đó là Lệnh Hồ Đại Phong, con trai của Lệnh Hồ Xung và sư nương của chàng, năm xưa nàng tự sát giả chết cũng chỉ muốn qua mắt Nhạc Bất Quần, để cho võ lâm trung nguyên tưởng rằng Nhạc phu nhân và con gái nàng, Linh San đều đã chết, sau khi giả chết, họ ẩn cư tại Mai trang và chờ ngày đoàn tụ với Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh. Cuộc sống trôi qua êm đèm suốt năm năm trời, nàng còn kịp sinh cho chàng một quý tử nữa. Bình Nhất Chỉ nhìn cuộc sống hạnh phúc, viên mãn của Lệnh Hồ Xung, rất lấy làm ngưỡng mộ:

– Hahaha…Lệnh Hồ Xung…cậu đúng là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này, có được tình yêu thương của cả ba người con gái đẹp nhất Trung Nguyên. Hôm nay ta tới đây thăm mọi người, thấy Thánh Cô hạnh phúc như vậy là ta yên tâm rồi, xin cáo từ.

– Ấy, Bình đại phu, mấy năm rồi không gặp lạ, hay là ở lại Mai Trang vài ngày uống rượu và thưởng ngoạn sơn thủy ở đây với chúng ta. – Ninh nữ hiệp lên tiếng.

– Nhạc…không…Lệnh Hồ phu nhân, tại hạ còn nhiều việc phải làm, không tiện ở lại, xin cáo từ.

– Bình đại phu nếu huynh nói vậy thì Lệnh Hồ Xung không ép nữa, nếu có dịp, mời huynh quay lại Mai Trang uống rượu ngắm trăng.

– Ha haha…chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.

Sau đó ba người tiễn Bình Nhất Chỉ ra cửa. Bóng Bình đại phu khuất hẳn rồi, bọn họ mới quay lại sơn trang. Đi đến sân, bất ngờ Doanh Doanh lên tiếng:

– Xung ca…Ninh nữ hiệp đã sinh con cho chàng rồi…bao giờ đến lượt muội đây…ư..

– Ha ha ha…bao giờ ư…ta muốn…ngay bây giờ…

Nói xong chàng đứng chăn nàng, hai tay tóm lấy vạt áo vén ra rồi úp mặt vào ngực nàng mà bú mút, ngay giữa sân, ngay cả trước sự chứng kiến của sư nương chàng. Doanh Doanh ôm lấy đầu chàng, miệng rên rỉ:

– Ở đây sao…ư..ư…dừng lại…vào trong phòng…cẩn thận kẻo Phong Nhi…ứ…nó nhìn thấy…

– Ưm…có Linh San ở đó rồi…muội ấy sẽ không để thằng bé biết đâu…phải không sư nương của ta…vậy nên muội cứ thoải mái đi…

Lệnh Hồ Xung nói xong tiếp túc úp mặt vào vú nàng, lúc này Doanh Doanh đã hoàn toàn cởi trần, phơi bày bầu ngực trắng muốt, căng tròn với núm vú đỏ hồng ra giữa thanh thiên bạch nhật. Sư nương của chàng lúc này xũng đã lột bỏ xiêm y…nàng cúi xuống tụt quần chàng ra mà tóm lấy con cặc nóng hổi mà xóc mạnh, bầu vú nàng ép vào lưng chàng, miệng rên rỉ:

– Cho thiếp…ư…sư nương…của chàng…phụ họa nhé…ư..ư…

Ở trên đỉnh núi cao chót vót. Đông Phương nhìn tới cảnh tưởng đó, nang nhắm mắt quay đi. Cô con gái bé bỏng hơn bốn tuổi của nàng chạy theo.

– Mẹ…sao mẹ quay lại…mẹ dẫn con đi đâu vậy?

Đông Phương ngồi xuống, nàng vuốt nhẹ lên má của nó:

– Bất Hối…mẹ định dẫn con đi thăm một người bạn…nhưng người ta đang rất hạnh phúc và không nhớ gì mẹ…vậy nên chúng ta đừng làm phiền họ nữa có được không?

– Dạ…mẹ…vậy mẹ có hận người ta không ạ? – Bất Hồi ngây thở hỏi mẹ. Nàng trìu mến nhìn nó.

– Bất Hối…có biết tại sao ta gọi con là Bất Hối không? (Lắc đầu). Là ta muốn con biết…cả đời này ta sẽ không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Và Đông Phương Bất Hối con chính là minh chứng cho việc đó.

– Dạ…Bất Hối sẽ luôn luôn ngoan ngoãn, luôn luôn nghe lời mẹ để mẹ không bao giờ buồn

– Bất Hối ngoan…nào…chúng ta đi thôi.

– Chúng ta đi đâu hả mẹ.

Đông Phương đứng lên chỉ về hướng núi Hoa Sơn:

– Đi…ta dẫn con về Tư Quá Nhai…chúng ta sẽ sống ở đó.

Nói xong nàng bế con gái lên vai rồi lao vun vút qua từng ngọn núi, mất hút trong không gian.

—– Hết —–