Phong Lưu Pháp Sư – Chương 672: Hạo kiếp hàng lâm. – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 672: Hạo kiếp hàng lâm.

“Thái tử điện ha, thái tử điện hạ trở lại. Các huynh đệ liều mạng, đừng cho
bọn ma nhân chạy thoát.” Binh lính Đằng Long thành hoan hô, vô cùng hưng phấn.

Thật sự kỳ quái. Vừa rồi Đằng Long thành tướng sĩ cùng bách tín cơ hồ bị ma
tộc tàn sát. Vậy mà sau khi Long Nhất xuất hiện bọn họ lại hô to gọi nhỏ không
để cho ma tộc chạy đi. Có thể tưởng tượng vị trí của Long Nhất đối với tướng
sĩ dân chúng đã đạt đến một tầng như thế nào. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng chỉ
cần Long Nhất tồn tại, bọn kinh khủng ma tộc đều không chịu nổi một kích.

“Đáng chết.” Huyết ma Đế La nghiến răng, thất thủ trong gang tấc.

Thần tộc đại quân từ không gian thông đạo bắt đầu gia nhập chiến đấu. Tình thế
nhất thời nghịch chuyển. Ma tộc đại quân bị đình trụ, sĩ khí đại thối, bị buộc
phải cuống quýt lui về phía sau, bắt đầu xuất hiện đại phạm vi thương vong.

“Triệt.” Huyết ma Đế La thấy đại sự không thể vãn hồi, quyết đoán hạ lệnh lui
quân.

Toàn thành hoan hô. Tướng sĩ hướng Long Nhất tại không trung thần quang tỏa ra
bốn phía thi hành quân lễ, bình dân bách tính cơ hồ đều hạ mình triều bái.

Long Nhất phiêu thân đáp xuống trước mặt thân nhân thê tử. Còn chưa mở miệng,
Đông Phương Uyển liền ôm lấy cổ hắn, nước mắt cơ hồ làm ướt cả vạt áo.

“Mẫu thân, đừng khóc.” Long Nhất vỗ vai Đông Phương Uyển, trong lòng vô cùng
đau xót. Chỉ cần chậm một chút, Đằng Long thành đã trở thành một mảnh phế khư.
Mà ‘xú tiểu tử’ hắn đời này cũng đừng hòng gặp lại mẫu thân.” Đông Phương Uyển
từ trong lòng ngực Long Nhất hồi phục lại. Đang muốn mắng hắn một trận, lại
phát hiện xung quanh mỗi người đều dùng ánh mắt ngấn lệ kích động nhìn hắn.
Nếu không phải nàng chiếm cứ nhi tử, sợ rằng bọn họ đã sớm tiến lên.

“Hài nhi bất hiếu, khiến phụ mẫu sợ hãi.” Long Nhất nói.

“Được rồi, ngươi cũng đã lâu không gặp lại vợ ngươi. Đi đến bọn họ hảo hảo một
chút.” Đông Phương Uyển đẩy Long Nhất ra, kéo Tây Môn Nộ đang muốn nói chuyện
với nhi tử rời đi.

Nhất thời Long Nhất bị bao phủ bởi chúng hồng nhan. Tây Môn Vô Hận mỉm cười
lẳng lặng nhìn, Tinh linh nữ vương vẻ mặt phức tạp. Nữu Nhi hóa thành một tiểu
cô nương mười tuổi bất mãn: “Đáng ghét, chiếm hết phần của ta.”

Đột nhiên Long Nhất sắc mặt nhất thời đại biến, biến mất trước mặt chúng nữ.

“Khẳng định có chuyện.” Lãnh U U nhìn các tỷ muội đang ngạc nhiên, nói.

Tiểu Y nhắm mắt thì thào một đoạn chú ngữ. Đôi mắt đột nhiên mở ra, đồng tử
trong suốt xoay tròn, trước mặt nàng xuất hiện một bức đồ họa.

« Bất hảo, Hương Vân tỷ tỷ các nàng gặp nguy hiểm. » Tiểu Y gấp gáp nói, thân
hình phiêu nhiên đi xa.

Chúng nữ trong lòng cả kinh. Nam Cung Hương Vân, Ti Bích, còn có Nạp Lan Như
Nguyệt đều hoài thai cốt nhục Long Nhất a. Nếu các nàng gặp nguy hiểm, vậy to
chuyện rồi. Chúng giai nhân liền nhanh chóng đi theo Tiểu Y.

———–

‘Phanh’ Lệ Thanh thân thể rung động, phun ra một ngụm máu tươi kèm theo hàn
khí. Phía sau một ảnh tử hung mãnh thần thú tan biến.

Man Ngưu hoành mi trợn mắt, thân hình tăng vọt mấy thước, Lục ngọc tài quyết
đánh ra từng đạo kim quang u ảnh.

Nam Cung Hương Vân các nàng đang hoài thai, trong đó Nam Cung Hương Vân đã gần
ngày sinh nên không dám vọng động, sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Ti Bích cùng Nạp
Lan Như Nguyệt cắn răng phóng thích ma pháp trợ giúp. Phía trước hai người là
mười danh ma trướng cấp bậc không hề thấp. Bọn họ điên cuồng công kích, ý đồ
giết chết hai kẻ dám ngăn trở phía trước ba nữ nhân đang hoài thai cốt nhục
Long Nhất.

“Ba ả đàn bà này mang cốt nhục Phách thần Long Nhất. Bắt được các nàng công
lao không hề nhỏ. Nhanh lên một chút giết hai kẻ đó.” Một tên ma tướng cấp bậc
cao nhất hét lớn.

Hơn mười tên ma tướng đột nhiên tăng mạnh công kích, hiển nhiên là dùng toàn
bộ khí lực. Sau khi phát hiện một thông đạo dưới lòng đất, bọn họ đã đồ sát
mấy trăm người. Mặc dù nhận được lệnh triệt binh, nhưng thật lớn công lao
trước mặt khiến bọn hắn không thể không mạo hiểm. Nếu bắt được ba người bọn
họ, ma giới tuyệt đối nắm giữ thế chủ động.

Ma khí tung hoành. Lệ Thanh cùng Man Ngưu ‘hự’ một tiếng bị đánh bay. Tên cao
cấp ma tướng hưng phấn hét to một tiếng, ma trảo phá giải ma pháp rồi đánh tới
Nam Cung Hương Vân. Đôi mắt Lệ Thanh nổi lên một trận băng phong, hàn băng
kiếm trong tay phát ra một tiếng long ngâm, hàn khí điên cuồng ngưng tụ.

Nam Cung Hương Vân trợn mắt nhìn ma trảo đang tiến tới, cuống quít lui về phía
sau. Đến khi lùi đến vách tường, nàng nhắm mắt hét to: “Phu quân, mau tới cứu
chúng ta.”

Bỗng nhiên thất thải thần quang thoáng hiện. Hàn khí do Lệ Thanh dùng tính
mạng ngưng tụ bị cắt đứt. Một tiếng kêu thê thảm vang lên, tên ma tướng vừa
rồi còn giương ma trảo bất động giữa không trung, cả người xuất hiện vô số đạo
liệt ngân, toái thành vô vàn những mảnh li ti rơi xuống.

“Phu quân giá đáo, còn không mau tới nghênh đón.” Thanh âm ôn nhu vang lên,
Nam Cung Hương Vân cảm giác rơi vào một lòng ngực ấm áp quen thuộc.

Nam Cung Hương Vân vừa mở mắt, đập vào mắt nàng chính là nụ cười xấu xa như
ngày nào, cùng với ánh mắt đen nhánh ôn nhu vô hạn.

“Phu quân.” Ti Bích cùng Nạp Lan Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ xông
tới.

“Thiếu gia” “Lão đại” Lệ Thanh cùng Man Ngưu tuy bị thương vẫn tiến đến.

Long Nhất vỗ nhẹ vai Man Ngưu cùng Lệ Thanh, hết thảy đều không cần phải nói.
Chiêu vừa rồi của Lệ Thanh một khi phát ra uy lực rất cường đại, nhưng sẽ phải
trả giá bằng chính tính mạng. Không chết thì cũng thành một kẻ phế nhân.

Lúc này Tiểu Y chúng nữ đều đã chạy tới. Nhìn thấy hơn mười tên ma tướng không
thể nhúc nhích, tam nữ vẫn bình yên vô sự mới thở phào một hơi.

Cùng ngày, hơn mười tên cao đẳng ma tướng bị một đội binh lính Thương Lan đế
quốc mỗi người một đao biến thành một đống không phân ra hình dạng.

Gió lạnh thấu xương, giờ đã là rạng sáng. Cả Đằng Long thành bị bao phủ bởi
một tầng tuyết bạch hàn sương.

Long Nhất đứng trong hoàng cung ngự hoa viên, cay mày nhìn bầu trời đêm. Hắn
hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong những ngày gần đây, muốn từ trong
đó phát hiện điều gì.

Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một khỏa châu tử, vừa xoa xoa vừa suy
nghĩ. Khỏa châu tử này đem lại cho hắn một loại cảm giác bình thản. Do đó mỗi
khi có điều chi ưu tư hắn đều lấy ra.

Đột nhiên châu tử sáng lên, bắt đầu rung động.

Long Nhất thoáng giật mình, sau đó ánh mắt sáng rực. Hắn nhìn xung quanh, phát
hiện Tiểu Y che miệng, mái tóc tung tay, kinh dị nhìn chằm chằm vào châu tử.

« Chẳng lẽ là nàng ? » Long Nhất ngạc nhiên. Thế giới có những việc trùng hợp
đến vậy sao. Châu tử này tại hải tộc mạo hiểm đại hội gặp phải Thần cương đưa
cho hắn, muốn hắn tìm kiếm nữ nhi bị phong ấn đã mất tích từ mười ngàn năm
thần ma đại chiến.

Long Nhất mở bàn tay ra, châu tử chậm rãi bay lên, hóa thành một đạo quang ảnh
nhập vào mi tâm Tiểu Y.

“A…” Tiểu Y bất ngờ kêu lên một tiếng, toàn thân tung bay, tỏa ra quang hoa
chói mắt.

—————-

Nhàn nhạt hàn khí khi tụ khi tán, bích huyết hàm đàm không ngừng sủi bọt. Sâu
bên trong Mạt nhật cốc, bích huyết hàn đàm đột ngột chấn động tạo thành một
huyết lãng cao hơn mười trượng lao ra khỏi Mạt nhật cốc, hàn khí hóa thành một
đóa băng hoa trong suốt. Cả ma giới phong vân chợt nổi.

Không biết trải qua bao lâu, bích huyết hàn đàm đột nhiên tách ra hai bên. Một
thân hình thật lớn chậm rãi từ bên trong đi ra. Thiên ma vương xuất quan, chỉ
là mái tóc đã chuyển sang huyết sắc.

“Ha ha ha! Bổn… vương đã nói, sẽ có một ngày bổn vương trở lại.” Thiên ma
vương ngửa mặt cuồng tiếu. Không biết vì sao khi nói tới từ ‘bổn’ thì dừng lại
một chút.

Mạt nhật cốc, Huyết ma Đế La, Tình ma Na Duy Kỳ cùng mấy trăm danh cao đẳng ma
tướng chờ bên ngoài điện, bọn họ sớm do dị động biết được Thiên ma vương sắp
xuất quan.

Bỗng nhiên cả Mạt nhật cốc bị một mảnh huyết sắc bao phủ, huyết ảnh chợt lóe,
khổng lồ sát khí khiến Huyết ma Đế La cùng Tình ma Na Duy Kỳ bị chấn phun một
khẩu máu tươi bay ra ngoài.

Hoảng sợ, tất cả ma tướng bị ngã xuống đất ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thiên
ma vương thân cao trăm trượng giữa không trung, huyết sắc vụ khí quỷ dị vây
quanh, hạo hãn uy thế không ai dám nhìn thẳng.

“Thuộc hạ cung nghênh bệ hạ xuất quan. Cung hỉ bệ hạ thần công đại thành.”
Chúng ma tướng khấu đầu hô to. Chỉ có Tình ma Na Duy Kỳ vẻ mặt phức tạp có
chút không yên.

Thiên ma vương vung tay, huyết khí phủ lên mọi người. Bọn họ thương thế nhất
thời hoàn toàn khôi phục. Bây giờ bọn họ mới biết Thiên ma vương cỡ nào đáng
sợ. Phách thần Long Nhất thật không đủ để lo lắng.

——————

Thương Lan đại lục, mọi người bắt đầu trùng kiến lại những nơi bị phá hỏng,
cuộc sống một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường. Long Nhất thống lĩnh thần
tộc hồi quy khiến tất cả chủng tộc đều mừng rỡ. Ma tộc đối với bọn họ không
còn tạo thành uy hiếp, bọn họ cho rằng trường hạo kiếp rốt cuộc cũng chấm dứt.

“Xích hồng huyết sắc bao phủ thế giới, thần ma giới hạn từ nay về sau không
còn phân rõ, tử vong sinh vật đột phá chất cốc, tất cả chủng tộc đều bị đồ
sát, hắc ám cùng quang minh hỗn loạn, ngày tận thế đã đến.” Tiểu Y phiêu phù
trong mật thất. Toàn thân nàng bao phủ nhàn nhạt kim quang, mi tâm ẩn ẩn tinh
huy. Nàng nhắm mắt, đôi môi khẽ nói từng chữ.

Tây Môn Nộ, Đông Phương Uyển, Long Nhất cùng chúng phu nhân trầm mặt nghe Tiểu
Y dự ngôn, sắc mặt vô cùng khó coi. Tiểu Y phong ấn đã được giải khai, nàng từ
khỏa châu tử cũng biết được chính mình thân phận. Nàng quả thật là một thần
nữ, hơn nữa là một thần nữ độc nhất vô nhị có được thiên phú dự ngôn. Từ sau
khi phong ấn giải khai, dự ngôn thuật chính thức đạt tới thần chi cảnh giới.

“Xem ra, diệt thế hạo kiếp chỉ mới bắt đầu thôi.” Long Nhất bình tĩnh nói.

Tựa hồ như kiểm chứng dự ngôn của Tiểu Y, gần hai canh giờ sau bầu trời đột
nhiên biến thành một mảnh hồng sắc, bóng đen che khuất thái dương, sát khí
trùng thiên, bàng đại áp bức khiến nhiều người tinh thần hỏng mất.

“Tử vong sinh vật? Là vong linh sao? Xem ra ngày cực âm lại xuất hiện.” Long
Nhất nhìn mặt trời chỉ còn một nửa, cười khổ nói.

“Thiên biến chẳng lẽ không có nguồn gốc phát sinh sao?” Bắc Đường Vũ nghi hoặc
hỏi.

“Có lẽ có, nhưng ta không biết ở đâu. Bây giờ chuẩn bị chiến đấu thôi.” Long
Nhất nhún vai.

Khi thái dương toàn bộ bị hắc ám nuốt chửng, từng trận âm phong gào thét, thổ
địa liệt khai, vô số vong linh từ lòng đất nổi dậy, công kích tất cả sinh vật
mà chúng nhìn thấy.

Loại tràng cảnh này không chỉ có ở Thương Lan đại lục. Tại Thương Nguyệt đại
lục, Long đảo cùng với Hải để chi thành cũng muốn trở thành vong linh quốc độ.
Ngay cả thần giới-nơi vong linh không thể đặt chân đều bị vong linh bao vây,
diệu chi nhật bỗng chốc trông như hắc ám chi nhật tại ma giới.

Long Nhất phát hiện vong linh ma pháp không hề có tác dụng, còn bọn vong linh
tựa hồ như có kẻ chỉ huy tiến lui đều có trật tự. Hắn biết chính thức hạo kiếp
bắt đầu phủ xuống.

“Mặc dù ta không dám khẳng định bắt đầu từ đâu, nhưng ta đoán hẳn là tại Ma
giới.” Tiểu Y nhìn Nữu Nhi điên cuồng hấp thu khiến vong linh ngã xuống từng
lớp, nói.

« Có lẽ như vậy. » Long Nhất nói, xem ra cần phải đi ma giới một chuyến.

Long Nhị huy vũ tử thần liêm đao, một loạt vong linh ngã xuống trước mặt hắn.
Nồng đậm tử khí bị hắn hấp thu như mỹ thực. Tại vong linh quốc độ, hắn chính
là chúa tể.

Đột nhiên, hai hốc mắt hồng quang quỷ dị chợt lóe, hắn đứng tại chỗ mặc cho
vong linh bao phủ.

Một trận kỳ dị chú ngữ như dây trói tiến vào ý niệm Long Nhị, hắn giãy dụa…
dần ý thức lâm vào ngủ say.

Lúc này, tay trái Long Nhất đột ngột chấn động. Hắn mở bàn tay ra, phát hiện
huyết sắc khô lâu ấn ký trở nên mờ mịt.

Long Nhị thu hồi tử thần liêm đao rút về, dễ dàng tiến nhập thánh quang khu
vực. Hắn là vong linh sinh vật duy nhất không bị hạn chế tiến vào nơi đây.

Đi tới trước mặt chúng thê tử của Long Nhất, Long Nhị tựa như kiềm hãm bản
thân. Hồng mang chợt lóe, hắn gian nan giơ tử thần liêm đao nhắm ngay cổ của
mình như muốn tự vận. Đột nhiên hắn chấn động, hồng mang trong mắt trở nên
bình tĩnh, tử thần liêm đao hướng tới Nạp Lan Như Nguyệt là kẻ gần hắn nhất,
thiết thủ đặt trên cổ nàng.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người không kịp phản ứng. Không ai nghĩ đến Long Nhị
lại đối với người mình xuống tay. Không ai coi hắn là một vong linh sinh vật,
mà trở thành một con người thực thụ.

“Long Nhị, thả Nguyệt nhi ra.” Long Nhất hét lớn, hỗn độn thần công đem không
gian giam cầm lại.

Đáng tiếc không gian bị giam cầm, nhưng Long Nhị vẫn như cũ hoạt động tự
nhiên, hắn thậm chí không chút do dự, hắc quang chợt lóe, mang theo Nạp Lan
Như Nguyệt tiêu thất tại chỗ.

Long Nhất nộ hỏa trùng thiên. Long Nhị phản bội, điều này hắn không cách nào
tiếp nhận. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hẳn là có kẻ dùng khống chế vong linh
phương pháp khống chế hắn. Hắn mặc dù có tự thân ý thức, nhưng đến cùng vẫn
không thoát được thân thể của vong linh.