Ngọc La Sát – Chương 3 – Botruyen.pro

Ngọc La Sát - Chương 3

Pháp Trụ đại sư cảm thấy sợ hãi…

Y vội vàng niệm “Đại thừa phật kinh”.

“Đại thừa phật kinh” cũng là một loại kinh Phật chí cao của Phật môn. Pháp Trụ đại sư đọc suốt mấy chục năm, tự nhiên là có thể đọc làu làu.

Đối với người khác mà nói, tụng kinh có thể là một việc buồn tẻ và nhàm chán.

Nhưng với Pháp Trụ đại sư mà nói, kinh Phật đã hòa làm một thể với cuộc đời y.

Bởi vậy, hiện tại, y tuy nhiên bị chế trụ huyệt đạo khắp người, không cách nào vận dụng nội công. Nhưng chỉ cần niệm “Đại thừa phật kinh” một cái là lập tức tâm lại lặng như nước.

Mọi suy nghĩ đều biến mất, không còn chút tạp niệm.

Sự kích thích do dâm dục bây giờ cũng dần dần lắng xuống, hòa hoãn, yên lặng…

Mặc dù dương vật của y vẫn đứng thẳng, nhưng nội tâm y lại trống rỗng.

Đây đúng là một hiện tượng kỳ diệu, thân thể và nội tâm trái ngược lẫn nhau.

Dâm dục và đạo đức cùng tồn tại trên một con người.

Tần Băng vẫn đang nhún lên nhún xuống…

Pháp Trụ đại sư giờ không còn sợ nữa, “Đại thừa phật kinh” đã thành vũ khí phòng thân của y.

Đây là cuộc đấu giữa Phật tổ và ma nữ.

Tần Băng cũng đã nhận ra có điều không ổn.

Cơ thể đàn bà rất mẫn cảm, Tần Băng lập tức cảm nhận được.

Thứ đâm vào trong nàng vốn nóng hôi hổi.

Nhưng giờ nó lại lạnh băng, như một cây gậy gỗ vậy.

Pháp Trụ đại sư quả thật là một đối thủ rất mạnh, nàng không khỏi thầm kêu khổ.

“Mình đã xem thường lão hòa thượng này rồi.”

Đúng vậy, sáu kẻ thù nàng đã trừng phạt đều là người bình thường, một khi huyệt đạo bị chế trụ, mất nội lực là sẽ không thể chống lại được sự cám dỗ của tình dục.

Nhưng Pháp Trụ đại sư lại là một hòa thượng!

Hòa thượng thường ngày chính là nhờ vào niệm kinh để cầu được giải thoát nội tâm, căn bản là không cần nội công.

Nhất là những người như Pháp Trụ đại sư, xuất gia từ trẻ, niệm kinh vài chục năm, tạo nghệ đã đạt tới mức siêu phàm.

Y căn bản không cần nội công vẫn có thể cầu được nội tâm bình an, thoát khỏi cám dỗ của tình dục.

Tần Băng lo lắng: “Nếu như không thể khiến cho lão hòa thượng phóng tinh, mình làm sao thắng được chứ?”

Có điều, khi Tần Băng đến Nhật Bản học tập nhẫn thuật, nàng cũng đặc biệt chú ý tới kỹ xảo tình ái.

Nàng không hề hoang mang, trái lại còn đẩy nhanh tốc độ chuyển động lên.

Nàng cũng lén co thành âm đạo lại.

Ma sát mạnh hơn…

Kích thích tình dục mạnh hơn…

Mặt nàng đỏ hồng lên, trong đôi mắt to đầy vẻ chòng ghẹo, mũi phát ra những tiếng rên rỉ mê người, hai vú trước ngực như hai trái đu đủ, lắc dữ dội…

Loại biểu hiện cực kỳ dâm đãng này thật sự còn táo bạo hơn cả kỹ nữ, đám đàn ông vây xem chung quanh, người nào người lấy đều thèm thuồng nhìn Tần Băng…

Có vài người trẻ tuổi, định lực không cao, thì sớm đã phóng tinh ra quần lót…

Pháp Trụ đại sư đã gặp phải sự thách thức.

Dương vật của y bị Tần Băng kẹp chặt lấy, càng chặt càng ma sát mạnh…

Bất giác, dương vật của y lại căng cứng lên.

Căng cứng gấp đôi, Căng cứng gấp đôi.

Tốc độ căng lên khiến cho Pháp Trụ đại sư cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn không khỏi thấy hơi lúng túng.

“Đại thừa phật kinh” đã hoàn toàn mất tác dụng, tệ hơn là, “Đại thừa phật kinh” vốn như một cái miệng cống, đè nén dòng lũ tình dục mãnh liệt. Đúng là vì có cái miệng cống này, nội tâm của Pháp Trụ đại sư mới tạm thời được bình tĩnh và giải thoát.

Nhưng hiện giờ, với một tấn công mới của Tần Băng, cái miệng cống này đã bị phá hủy.

Miệng cống một khi bị phá, dòng lũ đang dồn lại nhất định sẽ ào ra.

Dòng lũ tình dục càng trở nên mãnh liệt hơn.

Nó vùi lấp đạo đức, vùi lấp lý trí.

Pháp Trụ đại sư cảm thấy cả người đắm chìm trong sung sướng, lâng lâng như là thành tiên.

Dương vật vẫn đang căng lên.

Vẫn tiếp tục ma sát…

Ma sát không chỉ mang lại khoái cảm cho Pháp Trụ đại sư, nó cũng mang đến khoái cảm cho chính Tần Băng.

Đây là người đàn ông duy nhất trong bảy người nàng đối phó khiến nàng cảm thấy sung sướng.

“Mình bị làm sao vậy? Ông ta là kẻ thù cơ mà!”

Đúng vậy. Tần Băng tuy chọn dùng cách báo thù hạ lưu nhất, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn chưa nảy sinh dâm dục.

Nhưng lần này đến đối phó với lão hòa thượng, không hiểu làm sao mà nàng lại sinh ra khoái cảm.

Đây là bởi vì dương vật của Pháp Trụ đại sư quá đặc biệt.

Nó vốn rất nhỏ, so với người khác còn nhỏ hơn. Lúc cương lên cũng không hề lớn.

Nhưng sau khi “Đại thừa phật kinh” mất đi hiệu lực, nó lại căng to lên một cách thần kỳ, một lần, hai lần…

Hiện giờ, nó đã cắm ngập trong người Tần Băng….

Bây giờ, mỗi lần Tần Băng ma sát, đều mang lại cho nàng cảm giác kích thích mãnh liệt vô cùng…

Từng lỗ chân lông trên khắp người nàng đều thấm đầy cảm giác sung sướng…

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nó trọn vẹn…

Eo càng lắc mạnh hơn, hai vú càng lắc mạnh hơn…

“A…a…”

Nàng không nhịn được mà rên lên…

Đây là tiếng rên sung sướng…

“A…a…”

Đây là tiếng của Pháp Trụ đại sư, y cũng rên lên vì sung sướng…

Bây giờ trong đầu Tần Băng đã không còn ngọn lửa báo thù nữa, những gì còn sót lại đó chính là hưởng thụ.

Trong đầu Pháp Trụ đại sư cũng không còn “Đại thừa phật kinh nữa”, y cũng chỉ còn giữ lại ý muốn hưởng thụ.

Động tác của Tần Băng càng nhanh hơn….

Nàng đột nhiên cúi người xuống, hai tay ôm đầu Pháp Trụ đại sư, miệng nàng gặp miệng Pháp Trụ đại sư…

Đầu lưỡi hai người cuộn vào nhau…

“A…a…”

Tóc Tần Băng xoã tung, mặt nàng đỏ bừng như xoa một lớp son…

Pháp Trụ đại sư cả người tê dại…..

Y đã mất đi sức chống cự…..

“Tôi…muốn… ra”

Không nên hiểu lầm, người nói những lời này không phải Pháp Trụ đại sư, mà là Tần Băng!

Nàng đã đạt tới cao trào!

Nàng đã cảm thấy sắp phóng tinh.

Tần Băng không kìm được mà rên rỉ…

Âm đạo co lại mãnh liệt…

Nàng hôn điên cuồng…

Cảm giác từ âm đạo Tần Băng cũng truyền sang dương vật của Pháp Trụ.

Dương vật cũng cảm nhận được cao trào…

Nó lại căng cứng một lần nữa…

Dòng lũ ào tới mãnh liệt…

“Tôi không chịu nổi nữa!” Pháp Trụ rên rỉ.

“Tôi muốn phóng ra!”

Lần này là đến phiên Pháp Trụ hét lên!

Mặc dù phóng tinh ra là sẽ chết, nhưng y cũng chẳng để tâm tới nữa!

Hưởng thụ quan trọng hơn! Chết có là gì!

“A…”

Pháp Trụ hét lớn!

Y đã phóng tinh!

“A……”

Tần Băng cũng không nhịn được mà kêu to.

Pháp Trụ xụi xuống, thở hổn hển.

Người chung quanh đều thở dài một hơi, cũng giống như sáu người trước, Pháp Trụ thua rồi!

Pháp Trụ đại sư cũng sẽ bị thiến!

Tần Băng trần truồng đứng dậy, quay mặt ra nhìn những người đứng xem chúng quanh, nói:
– Tôi vốn tới là để báo thù, nhưng Pháp Trụ đại sư đã cho tôi niềm sung sướng nhất đời. Bây giờ, tôi không muốn làm tổn thương tới ông ấy nữa, tôi nguyện ý hầu hạ ông ấy cả đời.

Người chung quanh đều thấy kinh ngạc.

Pháp Trụ đại sư cũng đứng lên, nói với mọi người:
– Tôi vào cửa Phật đã sáu mươi năm, hôm nay mới được nếm hương vị của tình yêu. Tôi sẽ không là một thằng ngốc nữa, tôi sẽ hoàn tục, tôi muốn lấy Tần Băng làm vợ, hưởng thụ nữa phần đời còn lại của chúng tôi!

Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Pháp Trụ đại sư và Tần Băng từ thù địch chuyển thành tình yêu, tay nắm tay đi hưởng thụ cuộc tình của họ.