Khi Quân Vi Hoàng – Chương 34 Sau này cũng phải nhớ kỹ – Botruyen
  •  Avatar
  • 8 lượt xem
  • 2 năm trước

Khi Quân Vi Hoàng - Chương 34 Sau này cũng phải nhớ kỹ

“Nghiêu Huyền…”

Đào Hoa kinh ngạc, nước mắt từ trong đôi mắt long lanh rơi xuống đất.

“Hoa nhi ngốc, sao nàng khóc?”

Tần Nghiêu Huyền không quen nhìn nước mắt, càng không quen đối mặt với Đào Hoa, lại càng không nói tới nước mắt Đào Hoa. Hắn vội vươn tay lau đi nhưng càng lau lại càng nhiều, nàng khóc đến mức thở không ra hơi, gương mặt xinh đẹp trắng nõn phiếm hồng.

Nếu đây là mộng, nàng không hy vọng tỉnh lại.

Hắn thở dài, xoa đầu Đào Hoa, “Muốn khóc thì khóc đi.”

Đào Hoa nhớ rõ, nếu là ngày xưa, Tần Nghiêu Huyền đã sớm tự tay bóp cổ nàng, lạnh lẽo dọa dẫm nếu nàng hắn dám khóc nữa hắn sẽ bóp chết nàng.

Sau đó hắn thật sự xuống tay, trên cổ nàng sẽ in đậm dấu tay đỏ tươi, bất luận nói gì đều thấy cổ đau nhức, soi gương sẽ thấy vết thương trên cổ tụ máu rồi dần dần hóa tím xanh. Vết máu bầm ấy như con rắn độc quấn quanh cổ nàng, gặm máu thịt của nàng.

Nhưng Tần Nghiêu Huyền bây giờ không có làm như vậy.

Bàn tay phủ lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng vỗ về, ngữ điệu nói chuyện cũng thận trọng.

“Hoa nhi đừng khóc.” Trong đôi mắt hắn lộ ra bối rối giống như đêm qua, Đào Hoa nín khóc mỉm cười, chui vào trong ngực hắn, đánh bạo lau nước mắt lên khuôn ngực trần trụi của hắn.

“Ngoan. Các phi tử khác cầu cũng không có được ngôi vị hoàng hậu, vì sao Hoa nhi lại ủy khuất chứ?”

Bởi vì…

Cho tới bây giờ Đào Hoa vẫn không nghĩ tới ngôi vị hoàng hậu bỏ trống mười năm kia, không người giữ phượng ấn mười năm là bởi vì dành cho nàng. Rốt cuộc tâm tư của Tần Nghiêu Huyền hướng về nàng là khi nào? Hắn vì yêu nàng nên nhốt nàng trong cung cấm, yêu nàng nên… thà rằng bỏ trống phượng vị cũng không cho người khác sao?

Lục Ninh Nhã không tốt sao? Những phi tử kia không tốt sao? Khuê nữ danh môn vọng tộc không tốt sao?

Đào Hoa không nghĩ ra được, nhưng Tần Nghiêu Huyền chưa bao giờ nói đùa với nàng.

Khó khăn ho ra ngụm máu đen, Giản Sơ cười quái dị hỏi: “Nhìn bộ dạng này của ngươi đâu còn sợ hãi như khi đó nữa? Có phải chăng hoàng thượng đã hứa với ngươi cái gì.”

“Ngươi mở miệng một tiếng hai tiếng hoàng thượng, đối với bệ hạ một lòng trung thành. Ta sắp trở thành hoàng hậu của bệ hạ, ngươi cũng nên cung kính một chút đi.”

Nữ hài mười lăm tuổi ngồi trên ghế cao, bộ dạng cao cao tại thượng rất giống người nào đó.

Giản Sơ cười một tiếng tê tâm phế liệt, cơ thể đã hấp hối lắm rồi.

“Chuyện đã tới nươc này, ta không còn lời nào để nói. Nếu như hoàng thượng yêu ngươi, thậm chí cho ngươi phượng vị, coi như thiên hạ chê cười có thế nào? Người Thiên Vân trăm phương ngàn kế cũng bằng được tiểu nữ oa như ngươi…”

Đào Hoa nhíu mày nói: “Bổn cung hy vọng trước khi ngươi chết có thể nói rõ ràng mọi chuyện. Đừng để bổn cũng tra ra, tru di cả cửu tộc nhà ngươi.”

“Ta làm gì có cửu tộc. Bất quá chỉ là một người Thiên Vân cỏn con thoi!” Hắn ho khan cười nhẹ một hồi rồi nói: “Thiên Vân Quốc không có sở trường làm nông, không có sở trường thương lượng, càng không có võ nghệ, đất đai khô khằn, nuôi sống được người đã là khó khăn nhưng lại là một trong bốn nước lớn, ngươi có biết vì sao không?”

“Người Thiên Vân am yểu đan thuật, y thuật, thậm chí là tu luyện thông thiên chi đạo.” Nàng nhớ rõ đã từng đi qua một nơi giống như tiên cảnh, cung điện lộng lẫy, mây bay nước biếc, Đào Hoa còn tưởng rằng nàng lạc vào chốn thần tiên.

Giản Sơ cười: “Ngươi quả nhiên không biết gì cả. Những lời đồn đó là thủ đoạn của bậc Đế Vương, những kẻ phía dưới bất quá chỉ là những đứa trẻ con biểu diễn. Thiên Vân am hiểu là Tâm Thuật. Những đứa con bị đưa ra ngoài như chúng ta là quân cờ trong Tâm Thuât. Người đời nói hồng nhan vốn họa thủy, mỹ nhân hại nước, Đế Vương say mê dâm nhạc cũng không phải không có nguyên nhân.”

“Ngươi nói Thiên Vân phái nữ nhân tới cho các Đế Vương các nước ân sủng sao? Chuyện này sao ngươi biết được?” Đào Hoa cười nhạo nói: “Mỹ nhân thiên hạ nhiều không kể xiết, người Thiên Vân nào cũng có bộ dạng độc nhất vô nhị sao, người khác nếm qua một lần liền khó quên soa? Một Đế Vương làm sao có thể vì chút nữ sắc quên đi việc nước nhà?”

Thật sự là ông nói hươu bà nói vượn. Nàng nghĩ Giản Sơ nói bừa, chỉ muốn sống lâu thêm một chút thôi, vừa đứng lên muốn rời đi lại nghe hắn nói: “Không chỉ như thế, Thiên Vân còn có đan thuật, y thuật, thậm chí là hiểu biết về cổ thuật độc thuật ở Nam Cương. Giản Sơ trước khi chết chỉ có một lời khuyên, nhắc nhở… Xin ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói, không vì nữ sắc dao động, nước nhà là chuyện lớn.”

“Từ khi ra đời Giản Sơ đã phiêu bạt khắp nơi, rõ ràng mọi chuyện, bất quá chỉ muốn an ổn một đời, yên lặng làm người.”

“Thống khổ trong lòng đều do con người gây ra. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, hoàng thượng thống khổ… Nương nương còn không nghĩ thông suốt sao?”

Đào Hoa kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt cười nhạo của Giản Sơ, hắn nói: “Ngươi chính là thống khổ trong lòng hắn, ngươi không biết sao? Giản Sơ không sống lâu nữa, di nguyện chỉ mong thiên hạ yên ổn, thỉnh cầu nương nương thật lòng với hoàng thượng… Đừng dùng Tâm Thuật với hắn, tự mình chuốc khổ đã đành còn làm hại dân chúng.”

“Ta chưa từng tính kế bệ hạ… Rõ ràng là hắn ngược đãi ta…” Đào Hoa nói ra toàn bộ những lời trong lòng, “Vì cái gì mà ánh mắt ngươi nhìn ta giống như ta là côn trùng bám trên máu thịt bệ hạ làm hại hắn thế?”

“Nương nương cảm thấy không phải, là không phải.” Giản Sơ chậm rãi nhắm mắt, cười nói: “Nếu ngươi không phải là tốt nhất… Ngày sau ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói.”