6 : 25 AM.
Uể oải.
Nó ngáp một cái, thật sự không thoải
mái thò tay ra khỏi chăn tắt đi đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi nơi đầu giường. Vừa mới nhổm người định dậy thì cánh tay vẫn vắt nơi vòng eo
siết chặt, đem nó kéo trở lại trong chăn. Giọng nói ngái ngủ khàn khàn
trầm thấp vờn quanh khi đôi môi ấm nóng lại mềm mại áp sát bên tai nó
không hài lòng lẩm bẩm.
– Mới có 6 rưỡi sáng, em muốn đi đâu?
Đầu nó bị chôn trong lồng ngực rộng, vất vả lắm mới có thể gỡ được đôi tay
như súc tu đang quấn trên người mình xuống hổn hà hổn hển, nếu như sáng
nào muốn đi học cũng đều phải thế này thì đúng là không cần tập thể dục, thật sự.
– Thầy, em phải lên lớp a….
Nó vừa nói song
liền có xúc động muốn cắn rớt cái lưỡi của mình xuống cho rồi, đã biết
anh nào phải giáo viên thật sự gì đâu, đó chỉ là vỏ bọc tạm thời khi anh làm nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng bí mật mà thôi. Mà cái nhân chứng ấy vô
tình lại là Đỗ Quyên lớp nó, chính xác mà nói thì phải là cha của nhỏ
mới đúng nhưng có người muốn bắt cóc nhỏ đó để gây sức ép đối với ông
ta, khiến ông ta không thể ra toà làm chứng. Thảm nào ánh mắt của anh
khi đó luôn dõi theo nhỏ, từng chút bảo vệ, hoá ra cũng đều là nhiệm vụ. Báo hại nó đã điêu đứng không yên, tâm tình bất ổn từng ấy thời gian,
còn nghĩ anh thế này thế kia đâu…..Đã biết là như vậy, chỉ có điều thói
quen quả là thứ đáng sợ khiến nó đôi khi vẫn gọi anh như vậy, mà mỗi lần nó lỡ miệng như thế…
– Bé con, mỗi khi nghe em gọi vậy anh thật vui vẻ.
Ai đó vô cùng hài lòng mà híp mắt lại, từ trên người nó cúi xuống đem cần
cổ nhỏ xinh trở thành món ăn ngon lành mà nhắm nuốt. Từng chút chậm rãi
điểm lên trên người nó muôn vạn lửa nóng, được một lúc như vậy nó hoàn
toàn bỏ qua phản kháng, trở nên vô cùng hợp tác kéo anh vào sát mình hơn mà đáp lại. Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ kích tình cùng âm thanh ẩm ướt
ái muội dần tràn ngập căn phòng nho nhỏ ấm áp….
7 : 30 AM.
-Aaaaaaaa, muộn! Lại muộn nữa rồi….đã là lần thứ 3 trong tuần a, nói đi, có phải anh thật sự muốn em bị đuổi học mới vừa lòng?
-……
– @[email protected][email protected]>+}€>¥€!€>*>
Dạo gần đây khi chung cư mini này liên tục phát ra những tiếng gào thét
chói tai như vậy, thường là một tuần 3 buổi sáng hoặc cũng có thể là 4
hoặc 5, ông bảo vệ già ở phía dưới tầng một vừa dập công tắc của máy bơm nước vừa lắc đầu ngao ngán. Nếu như tiếng thét này sớm một tiếng thì
đảm bảo cả căn chung cư này không có ai đi làm muộn rồi, bọn trẻ bây giờ cũng thực là…..
8 : 03 AM.
Cúi đầu thật thấp, cố gắng
làm cho bản thân mình thu gọn lại hết sức có thể. Nó rón ra rón rén
chuồn vào trong lớp từ cửa sau, thầy giáo vẫn đang hăng hái vẽ mẫu nên
không có để ý. Hít vào một hơi chuẩn bị thở ra nhẹ nhõm…
– Bé con, em để quên bữa sáng…còn nữa, buổi chiều em được nghỉ nên trưa anh sẽ tới đón.
Giống như chỉ sợ có người không nghe thấy, người đàn ông trong bộ cảnh phục
không biết từ lúc nào đã đi theo nó vào cố tình nói to cùng đặc biệt rõ
ràng. Một tay đút túi quần, một tay cầm theo hộp đồ ăn vương vắn được ủ
trong túi giữ nhiệt cười đến mười phần vui vẻ mà cúi xuống chạm môi lên
khuôn mặt còn đang hoá đá, chuẩn bị bị phong hoá của nó.
Cạch!
Tiếng thanh chì gãy làm đôi vọng từ trên bảng xuống khiến nó sợ run, cứng
nhắc quay cổ lại. Quả nhiên….không chỉ một mình thầy mà con nguyên lớp
thực hành, đến cả người mẫu vẽ cũng đều đang nhìn chằm chằm bào đúng vị
trí nó đang đứng. Đúng vậy, là nhìn vị trí của nó, không phải là nhìn nó cùng tên mặt dầy nào đó a~~~ tự thôi miên mình lần thứ n+1 nó đưa tay
nhận lấy hộp đồ ăn mà nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng của mình lại.
– Chiều em còn 2 môn nữa…
– Anh đã xin nghỉ hộ em, có muốn nói chuyện với Thuỷ Linh?
Anh cười cười, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt nóng rực bắn ra từ bên trong phòng học mà chỉnh lại khăn quàng cổ cho nó.
– Cô chủ nhiệm? Bao giờ thì…nhưng mà…
Nó lắp bắp, không khỏi cảm thấy thái dương mình muốn nẩy ra thêm mấy cái
gân xanh. Anh không những ỷ vào đã quen thuộc cùng nghề nghiệp mang tính “bảo hành cao” của mình mà thản nhiên ra vào trường nó vô cùng thoải
mái, còn đặc biệt “quan tâm thăm hỏi” cô chủ nhiệm của nó thường xuyên,
nó từng điên tiết nghĩ đến cha mẹ mình cũng chưa từng quản mình chặt như vậy đi. Không hỏi ý kiến, tự động chuyển bạn thuê chung phòng của nó đi sau đó thế vào vị trí ấy, nó nhẫn. Sáng sáng quấn quýt đem học sinh tuy không được tính là nghiêm túc là nó đây làm cho u u mê mê đến liên tục
muộn học trong hơn 1 tháng, nó nhịn. Tối tối dù bận đến bù đầu cũng vẫn
dành ít nhất 20 đến 30 phút kiểm tra lại bài tập văn hoá, gọi điện hỏi
han cô giáo về nó, nó tạm thời kìm nén. Đem tất cả bạn của nó trở thành
“điệp viên” kiêm “camera” di động của mình thời thời khắc khắc giám sát
nó, nó cũng có thể cố mà nuốt cho trôi. Hiện nay ngay cả lịch học của nó cũng muốn đổi, thật sự là nó muốn bạo phát rồi.
1 : 25 PM
Đứng trước cổng căn nhà lớn kiểu cổ nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nó có chút cảm thấy bất an cùng khó khăn. Nhìn xuống bộ váy áo đơn giản, còn có
phần ngây thơ của mình nó lại càng thêm chán nản cùng hồi hộp.
– Thả lỏng đi bé con, có anh rồi mà.
Nhìn ra sự không yên ấy, anh vòng tay ôm nó vào trong lòng mình, đặt môi lên vầng trán ương bướng thì thầm trấn an. Nó cười gượng cũng không nổi,
còn không phải tất cả đều tại anh?
– Anh nói trước với em rằng đến thăm cha mẹ anh thì sẽ chết được sao.
– Nói trước không phải em sẽ lại chạy mất sao?
Anh lại không hiểu cá tính của nó? Thật là nhát như thỏ mà, luôn thích chạy trốn, không phải anh cường ngạnh mà xuống tay thì giờ này chắc vẫn còn
phải chạy theo cô bé của mình dài.
Nở nụ cười vặn vẹo nhất cuộc đời mình mà “chân thành” hỏi mấy người phía
sau, vị bác sỹ bắt đầu thấy hối hận vì đã nể mặt quen biết mà cho nhiều
người vào phòng siêu âm của mình thế này.
– Vậy…mời bác sỹ tiếp tục đọc chuẩn đoán.
Lão ba hắng giọng một chút, lấy lại vẻ nghiêm túc của mình đem vợ và con trai ngồi lại trên ghế bên cạnh.
– Thai nhi được 12 tuần 6 ngày tính theo kỳ kinh cuối, tuổi thai là 11
tuần đúng, thai tốt, tim thai có….(thỉnh lược bớt một số thuật ngữ cùng
thống số chuyên môn do tác giả rất lười :3) từ tháng này bắt đầu có thể
uống thêm viên sắt và canxi, bởi vì đang trong giai đoạn đầu thai kỳ nên cần tránh vận động mạnh, không được xách nặng, leo cầu thang nhiều, hạn chế đi lại, định kỳ hai tuần đến khám kiểm tra một lần….
– Bác sỹ…xác định là không nhầm chứ?
Nó nghển cổ lên từ trên giường, bỏ qua ánh mắt trừng đến đục thủng được cả tường của anh cố gắng vớt vát. Đừng đùa, nó còn không muốn vác cái bụng tròn vo đi học, hơn nữa….ba mẹ nhất định sẽ đem nó tẩm trư lung, thả
trôi sông đó….
– Trừ khi đầu dò của máy đang đặt trên bụng tôi chứ không phải của cháu thì là nhầm.
Bác sỹ không thèm nhìn lấy một cái, nhàn nhạt trả lời đập tan hi vọng trị giá 0,1% của nó ra thành muôn mảnh.
– Không muốn a~~~ cháu còn phải đến trường, cháu còn chưa có tốt nghiệp….
Nó rốt cuộc…khóc.
– Bé con ngoan nào, sinh song em vẫn có thể tiếp tục đi học mà.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào đầy dụ dỗ này của a, nó thực là rất muốn tin, muốn tin lắm cơ mà….
Sau đám cưới:
Nó nhõng nhẹo.
– Ông xã, mãi tận tháng 8 mới sinh mà, vẫn có thể học nốt học kỳ này.
Anh đang làm cơm hộp, không ngẩng lên trả lời.
– Sinh song em có thể tiếp tục đi học, còn bây giờ em phải nghĩ cho con.
Sau khi sinh:
Nó thủ thỉ.
– Ông xã, em bây giờ có thể ôn để đi học trở lại…
Anh đang rim thịt thăn, không ngẩng lên trả lời.
– Em vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, hơn nữa để con dứt sữa em có thể tiếp tục đi học mà. Em phải nghĩ cho con….
Một lúc sau nó hỏi.
– Sáu tháng có thể cai sữa đi?
Anh ban cho nó một nụ cười vô cùng toả sáng.
– Sau mười tám đến hai mươi tư tháng.
Nó.
– ……
Hai năm sau:
Phấn khởi.
– Ông xã, rốt cuộc con gái cũng cai sữa.
Anh rót cốc sữa tươi đưa tới trước mặt nó.
– Ừm, anh biết. Bà xã của anh cách đây 3 tháng đã lén cai sữa cho con sớm trước thời hạn…
Nó chột dạ cầm lấy cốc sữa len lén ngẩng lên nhìn anh.
– Ông xã không giận em?
– Không, chuyện tốt như vậy vì sao anh phải giận?
Anh cười cười, không hiểu sao cái cảm giác bất an đã lâu không xuất hiện giờ lại ghé thăm nó lần nữa.
– Em sẽ tiếp tục trương trình học đã xin bảo lưu?
Nó rụt rè đề xuất.
– Được, chỉ có một vấn đề…
Anh thoải mái đáp ứng khiến nó thiếu chút nữa sặc sữa, chỉ sợ anh đổi ý nên gật đầu như bổ củi.
– Còn vấn đề gì? Cái gì em cũng có thể đồng ý, miễn ông xã để em đi học tiếp.
– Cũng không có gì to tát, chỉ là anh muốn hỏi em. Dứt sữa con xong thì em đã thấy chu kỳ hàng tháng chưa nhỉ?
Choang!
Trong phòng bếp vang lên tiếng đổ vỡ, tiếp theo đó là một giọng cười vô cùng đắc ý.
– Sinh con song thì em có thể tiếp tục học nữa mà.
Im lặng, tuyệt đối im lặng…. Rốt cuộc nó không thể nhịn nổi nữa mà rú lên muốn bể nóc nhà.
– Hoàng Minh!!!!! Là anh tính kế em có phải hay không????
Vậy đấy, cuộc đời sâu gạo của nó đã chính thức được bắt đầu như thế a~~~~
THE END