Gian Khách – Chương 1: Biểu tình ở phố Chung Lâu – Botruyen.pro

Gian Khách - Chương 1: Biểu tình ở phố Chung Lâu

Nếu từ trên vũ trụ nhìn xuống, Đông Lâm là một tinh cầu xinh đẹp. Bề mặt của
tinh cầu là màu xanh lam của nước biển hòa cùng với màu xanh lục vô tận của
đồng quê, còn có màu tái nhợt của hầm mỏ khiến cho kẻ khác tim đập nhanh, nhìn
như những ngôi sao lốm đốm trên đầu trời, tạo ra cảm giác mông lung, xinh đẹp
khó có thể nói lên lời, giống như một bức tranh đã được vẽ ra rất nhiều năm,
đã bị thời làm cho tang thương vậy.

Nhưng đối với những người dân và cả đám cô nhi ở Đông Lâm, cái tinh cầu này
chỉ toàn đá và đá, ngoài đá tảng ra, cái gì cũng không có. Cho dù là vùng quê
màu xanh lục, dưới cặp mắt kiên cường đã dần dần bị biến thành chết lặng của
bọn họ, trên thảm cỏ xanh kia chỉ còn lại quá ít tiền tài và vinh quang, ánh
mắt của bọn họ thường nhìn xuyên qua những thảm cỏ đó, nhìn thẳng vào số lượng
mạch khoáng khiến cho người Đông Lâm khao khát nhất.

Dựa theo quy hoạch hành chính, thì Đông Lâm phải là một đại khu hành chính cấp
2, có cùng đẳng cấp với Tinh Quyển Thủ Đô, bao gồm ba tinh cầu rực rỡ, và Tây
Lâm đại khu của Liên Bang. Nhưng ở trong suy nghĩ của những người dân ở Liên
Bang, Đông Lâm xa xôi kia, trên thực tế đã sớm bị lãng quên vào một xó. Ngoại
trừ trường hợp chính phủ liên bang được thành lập vào 600 năm trước là còn
thấy được cái tên Đông Lâm, thời gian rất lâu sau đó, đối với cuộc sống trong
xã hội văn minh giàu có của mọi người mà nói, Đông Lâm từ lâu đã không còn tồn
tại nữa rồi.

Đông Lâm đại khu chỉ có một cái tinh cầu, Đông Lâm Tinh Cầu, lời này dường như
là vô ích, nhưng thật ra lại không phải là lời vô ích, bởi vì cái tên Đông Lâm
đại khu tồn tại, đó là do có Đông Lâm Tinh Cầu, vì vậy có thể thấy được, ở
trong quá khứ cực kì xa xôi, cái tinh cầu lẻ loi nằm ở khu vực ngoài cùng của
Huyền Vu tam giác tinh hệ này, đối với cả xã hội loài người mà nói, có ý nghĩa
trọng yếu như thế nào.

Nhưng từ khi các loại khoáng thạch của Đông Lâm đại khu bị khai thác hết, Đông
Lâm Tinh Cầu đã dần dần trở thành một tinh cầu hoang vu, ở đây chỉ có đá tảng,
không còn khoáng thạch, chỉ có đá tảng.

o0o

Những người có khả năng rời khỏi Đông Lâm, sớm đã bỏ nơi đây mà đi. Dựa vào
tài phú tích lũy được và các ‘kỹ năng’ chuyên nghiệp, lại được sự bảo đảm của
thân nhân ở Tinh Quyển Thủ Đô hoặc Tây Lâm đại khu, bọn họ đã lấy được chứng
minh thư và hộ tịch để có thể rời đi. Họ đã ngồi trên những chuyến bay càng
ngày càng ít đi do nguồn sinh lực ngày càng thiếu, rời xa cái địa phương càng
ngày càng không có sinh cơ này.

Có thể lấy được hộ chiếu dù sao cũng là số ít người, tinh cầu tàn phế vô dụng
này, vẫn duy trì cuộc sống của rất nhiều người như cũ. Ở trong một xã hội mà
văn minh vật chất tương đối phát đạt, cuộc sống ấm no sớm đã không còn là vấn
đề lo lắng của loài người, cuộc sống của người Đông Lâm Tinh Cầu vẫn còn an ổn
như cũ, viện trợ xã hội vẫn giữ vai trò cực kỳ trọng yếu, tiền vẫn lưu thông
bình ổn. Thế giới này vẫn có công ty, có sân bay, có xưởng gia công thực phẩm,
trạm bảo vệ, trung tâm kết nối máy tính, thậm chí còn có cả một căn cứ quân
sự.

Cái gì cần có, phải có, toàn bộ Đông Lâm khu đều đã có, nhưng vẫn không thể he
giấu được một cỗ khí tức ảm đạm, già cỗi, cảm giác tiêu điều trên mỗi ngã tư
đường, mỗi một tòa kiến trúc. Mọi người đều không có việc gì làm, ra quán cà
phê ngồi, nhìn TV mà vẻ mặt càng thêm u ám.

Mấy nghìn năm khai thác khoáng thạch, không ngừng cung cấp tài nguyên liên tục
để chống đỡ cho Liên Bang, giống như sông Hoàng Hà vận chuyển chất dinh dưỡng
cung cấp cho các bình nguyên. Nhưng lúc này Hoàng Hà cũng đã khô kiệt, biến
thành một dòng suối nhỏ tràn đày mùi hôi thối. Xã hội Liên Bang liền quay lại,
báo đáp ngược lại, nhưng rõ ràng vẫn còn có phần thiếu thốn. Bởi vì con người
cho tới bây giờ không chỉ cần có điều kiện để sống sót, mà còn cần phải cảm
thấy hạnh phúc nữa.

Người Đông Lâm trải qua mấy nghìn năm lịch sử, đã bồi dưỡng nên tinh thần kiên
nghị, chịu đựng gian khổ. Từ thời kì viễn cổ khai thác khoáng thạch liên miên
vô cùng gian nan, cũng không làm cho họ lùi bước. Nhưng tất cả những điều
trước mắt, ngược lại, lại làm cho bọn họ vô cùng bất đắc dĩ và bi ai. Không
còn khoáng thạch để khai thác, không còn việc để làm, hoặc nói theo một góc độ
nào đó, ngay cả việc muốn khai thác khoáng thạch gian khổ như lúc xưa cũng còn
không được nữa, đây tuyệt đối không phải là cuộc sống mà người Đông Lâm mong
muốn.

Người Đông Lâm khi xưa chịu được khổ cực, trong xã hội Liên Bang đã sớm có
danh hiệu là Đá Tảng. Người Đông Lâm hôm nay, càng trở lên trầm mặc, càng lạnh
lùng như tảng đá, tự đem mình biến thành pho tượng. Nếu đem đặt ở trên một
chiếc ghế bành hoặc ghế trường kỷ trong nhà, có cảm giác như là bọn họ vĩnh
viễn sẽ không tiếp tục cử động nữa vậy.

o0o

– Cuộc sống của ngu dân, có phim truyền hình xem là đủ rồi.

Phó cục trưởng Phân cục 2 Hà Tây Châu – Bảo Long Đào, nét mặt sa sầm, đi trong
làn gió lạnh ở Phố Chung Lâu, nhìn gương mặt chết lặng của những cư dân đang
uống rượu trong một quán rượu nhỏ ở góc đường, trong lòng nghĩ vậy.

Phó cục trưởng Bảo cũng là một trong những ‘Tảng Đá’ ở Đông Lâm. Khuôn mặt của
hắn nhìn nghiêm túc như một tảng đá, hắn đối với các thế lực bang phái trong
bóng tối của Phố Chung Lâu có sức chấn nhiếp vô cùng. Khi hắn đi tuần tra trên
những con đường của Phố Chung Lâu, những nhóm buôn lậu thịt rừng ở chợ đêm,
chỉ có thể lấy tốc độ của chiến hạm mà chuồn đi. Khuôn mặt lạnh lẽo của hắn
phối hợp với bộ đồng phục màu đen sát nhân, cùng với bảy tên thuộc hạ đi phía
sau, quả là rất có phong cách dọa người.

Nhưng Bảo Long Đào bỗng nhiên nhớ tới hôm nay đi theo bên cạnh hắn còn có ba
vị ký giả, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Hắn theo bản năng cài lại
cúc áo, mang theo một loại tiết tấu trầm ổn xoay người lại, quay về phía vị nữ
kí giả đang cầm một chiếc microphone trên tay, mang theo một nụ cười còn khó
coi hơn khóc, giống như một cục đá tảng bỗng dưng được lắp thêm bộ da của một
ông lão vậy.

– Trị an của Phố Chung Lâu từ trước tới nay rất tốt ….

Bảo Long Đào không muốn để lại cho bị nữ kí giả này ấn tượng cảm giác lỗ mãng,
dùng hết mọi khả năng êm dịu nhất để kể lại mọi việc ở nơi đây. Đây là nhiệm
vụ do Châu trưởng văn phòng đưa xuống, Bảo phó cục trưởng không dám lơ là.

Cảm giác thấy Phó cục trưởng có chút cứng ngắc, mấy cảnh vụ cấp dưới chuyên về
công tác xã hội rất tự nhiên cởi mở, bắt đầu cùng nói chuyện với các phóng
viên khác. Bảo Long Đào lại lắc đầu, thở dài trong lòng.

Hắn đến nhận chức ở Đông Lâm đại khu này đã được mười ba năm, theo quy định
của chính phủ Liên Bang thì còn bảy năm nữa, nhưng hắn thật sự đã không thể
chịu đựng được cuộc sống tịch mịch ở cái nơi heo hút này thêm bảy năm nữa.
Chẳng lẽ cuộc sống của mình cũng giống như đám thợ mỏ đang thất nghiệp kia,
mỗi ngày đều chỉ biết xem TV để giết thời gian sao?

Nhưng luật lệ của Liên Bang cực kì nghiêm khắc, mặc dù làm việc ở Đông Lâm khu
được đặc biệt phá lệ thăng cấp rất nhanh, nhưng phải đạt đến một số năm nhất
định mới có thể được triệu hồi về Tinh Quyển Thủ Đô hoặc là Tây Lâm đại khu.
Tuy Bảo Long Đào cũng có quen biết một vài thành viên trong một số đại gia
tộc. Nhưng muốn cho các đại gia tộc, vốn rất cẩn thận trong hành xử, vì một
tên Phó cục trưởng nho nhỏ mà lên tiếng, quả thật là không có khả năng. Vì
vậy, cũng chỉ có thể dựa vào chiến tích của chính mình mà thôi.

Ngày hôm nay Bảo phó cục trưởng tự mình dẫn ký giả đi tham qua Phố Chung Lâu,
cũng chính là vì lo lắng vấn đề này.

o0o

Nhưng vẻ chán nản trên mặt Bảo phó cục trưởng duy trì không được bao lâu, đã
biến thành thần sắc tràn ngập hoảng sợ!

Cho nên khi một vị nữ ký giả hiếu kỳ vừa đặt câu hỏi, hắn cũng không có nghe
thấy. Cặp mắt của hắn y như đang muốn giết người, trực tiếp xẹt qua vai của nữ
ký giả, nhìn thẳng về phía ngã tư của Phố Chung Lâu!

Các phóng viên lúc này đã chú ý tới sự thất thố của Bảo phó cục trưởng. Bởi vì
sắc mặt của hắn lúc này quá mức khó coi, một màu xanh mét, trông cứ như một
tảng đá bị ngâm dưới dòng sông hơn mười năm bị rêu xanh bám đầy, bất cứ lúc
nào cũng có thể hóa thân thành một quái vật kinh khủng nào đó.

Các phóng viên nhìn theo ánh mắt của Bảo Long Đào, nhất thời cũng phải giật
mình nuốt một ngụm nước bọt, nhất là vị nữ ký giả kia, càng thất thố che miệng
nấc lên một tiếng.

Gió lạnh hiu hiu thổi nhẹ trên mặt đường Phố Chung Lâu vốn bình lặng an tĩnh,
nhưng chỉ trong nháy mắt, lại vang lên vô số tiếng bước chân dồn dập. Những
tiếng bước chân này cũng không chỉnh tề, cũng không vang xa như nhịp trống,
nhưng quá dày đặc, trong lúc nhất thời cũng không thể biết được có bao nhiêu
người xuất hiện.

Sau một phút, chủ nhân của những tiếng bước chân đã xuất hiện ở trên Phố Chung
Lâu. Bốn hướng của ngã tư đồng loạt có các nhóm người dũng mãnh đi tới, những
nhóm người này lập tức chiếm cứ gần như toàn bộ con đường đi bộ đầu phố, khí
thế cực kì kinh người. Cảnh sát và những ký giả bị đám người đi trên đường này
khiến cho sắc mặt biến đổi. Thậm chí ngay cả đám dân cư đang trầm mê trong các
quán cà phê gần đó, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói cho chính xác thì, dòng người đang dũng mãnh tiến ra từ bốn hướng đường
thật ra lại là một đám thiếu niên. Đứa lớn nhất trong đám, nhìn qua bộ dáng
cũng không hơn mười sáu tuổi, thậm chí có đứa bé trên mặt còn lem luốt toàn
vết bẩn, không biết đã được mười tuổi chưa.

Đám thiếu niên này mặc trên người đủ loại quần áo, kiểu dáng màu sắc khác
nhau, nhưng có một đám có màu đặc biệt thống nhất, đặc biệt là những đứa đi
đầu. Cả đám bọn chúng đều mặc quần áo màu đen: quần jean đen, áo sơ mi đen,
quần lót cũng màu đen. Có một thằng nhóc, nhìn bộ dáng đúng là toàn thân trên
dưới toàn một màu đen. Đúng là một bộ quần áo không biết bao nhiêu năm rồi
chưa được giặt qua, một bộ quần áo lao động vốn màu xanh, nhưng đã bị bám đầy
bụi quặng mà trở thành màu đen!

Có khoảng hơn một trăm thiếu niên không rõ lai lịch, mặc quần áo màu đen. Nhóm
thiếu niên này thoạt nhìn có vẻ buồn cười, nhưng vẫn làm cho người khác có một
thứ cảm giác áp bách, cứ như vậy đi tới chính giữa Phố Chung Lâu, đi tới trước
mặt Bảo phó cục trưởng và nhóm phóng viên.

Bảo phó cục trưởng theo bản năng tiến lên trước một bước, hung tợn nhìn vào gã
thiếu niên dẫn đầu gần nhất, bởi vì hắn biết rõ gã này.

Nữ ký giả theo bản năng lui về phía sau vài bước, dè dặt nhìn sắc mặt của đám
thiếu niên kia, không biết đám thiếu niên mặc áo đen kia cuối cùng là muốn làm
chuyện gì, an toàn của bản thân mình có được đảm bảo hay không.

– Ban ngày ban mặt, chúng mày không lo đi học, kéo đến chỗ này làm gì!

Bảo phó cục trưởng cực kì nghiêm khắc rống lên một tiếng. Bình thường sau
tiếng rống của hắn, các bang phái của Phố Chung Lâu đều phải tè cả ra quần.
Nhưng không ngờ hôm nay đám thiếu niên này lại cùng tỏ ra thần sắc khinh miệt,
không thèm quan tâm đến lời nói của hắn.

Thủ lĩnh của đám thiếu niên rõ ràng trưởng thành hơn nhiều so với độ tuổi của
hắn, mở to đôi mắt nhìn về phía Bảo Long Đào không chút nhượng bộ, nói to:

– Chúng tôi có quyền được yêu cầu!

– Yêu cầu?

Nghe thấy hai từ đó, nữ ký giả vốn đang trốn ở phía sau lưng Bảo phó cục
trưởng nhất thời tinh thần rung động, vươn bộ mặt được trang điểm cực kì tinh
xảo ra, thanh âm run rẩy hỏi:

– Mục đích là gì?

Gã thiếu niên cầm đầu không lập tức trả lời vấn đề đó, mà cánh tay khẽ phất
lên, chỉ thấy bên trong nhóm thiếu niên mặc áo đen, lập tức giơ lên bảy, tám
tấm biểu ngữ, bên trên được viết mấy chữ bằng sơn rất to, cực kì bắt mắt.

Kiên quyết phản đối chủ nghĩa bảo hộ địa phương!

Kiên quyết phản đối quản chế tín hiệu TV!

Chúng tôi muốn xem 23 kênh Liên Bang!

Chúng tôi muốn xem Giản Thủy Nhi!

Thằng nhóc nhỏ tuổi nhất kéo ống tay áo lau vết bẩn trên mặt, cố gắng gân cổ
hét thật to mấy câu khẩu hiệu, dáng vẻ vô cùng bi phẫn, nhưng do âm thanh quá
mức non nớt, khuôn mặt quá mức trẻ con, nên khi nó cố gắng hò hét lại khiến
cho người ta có cảm giác đáng yêu và buồn cười.

Nữ ký giả vốn tưởng rằng mình đã tìm được một tư liệu sống thật tốt làm tin
tức, nhưng khi nàng nhìn thấy mấy dòng chữ yêu cầu trên những tấm biểu ngữ,
lập tức hai mắt choáng váng, có phần khó hiểu nhìn về phía Bảo phó cục trưởng:

– Những… những… những… đứa trẻ này đang định làm gì vậy?

Bảo phó cục trưởng lúc này đã đến giới hạn sắp phát điên, nhìn những hàng chữ
hoang đường trên các tấm biểu ngữ, cắn răng thấp giọng chửi:

– Một đám cô nhi khốn kiếp!