Đỉnh Cấp Lưu Manh – Chương 1196: Cô ta làm gì ở đây – Botruyen.pro

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 1196: Cô ta làm gì ở đây

Ở tổng bộ Đặc Vụ Thế Giới, trong một vùng đất rộng mênh mông trải dài vô tận chỉ toàn là cỏ và cây cảnh, ở giữa vùng đất ấy mọc lên một tòa nhà cao hơn 2000 mét và có đến 330 tầng. Đây chính là sở chỉ huy của tổng bộ. Bên cạnh sở chỉ huy là những căn biệt thự khổng lồ chỉ dành riêng cho các Đặc Vụ Cấp Cao.

Trong căn biệt thự của King, ông ta đang sảng khoái ngồi uống rượu, bên phải là một cô gái châu Á trẻ tuổi, bên trái cũng có một cô gái nhưng là người châu Âu, cả hai cô gái đều rất trẻ, vóc người cực kỳ quyến rũ trong bộ váy dạ hội đầy sức sống thanh xuân. Một mình King trái ôm phải ấp, nhất long song phụng khiến người người ao ước.

Đối diện ông là Alan, bên cạnh Alan là Kang, bên cạnh Kang là giáo sư Ivan, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Mọi người đến biệt thự của King để tham gia một buổi tiệc rượu nhỏ mừng Alan quay trở lại sau một thời gian dài nằm vùng và cũng là để ăn mừng chiến thắng tuyệt đối trước Hải Tặc.

– Đến cả Quạ Đen cũng thèm khát thanh kiếm, thật may hắn không thể sử dụng được nếu không chúng ta sẽ gặp khó khăn.

Giáo sư Ivan nói. Tay cầm dĩa, xiên một miếng thịt bò rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

– Tôi đã giấu thanh kiếm ở một nơi mà chẳng ai có thể tìm được, chúng ta hãy quên nó đi và nói gì đi nữa thì chúng ta cũng không cần đến nó.

Kang nói. Ánh mắt ông chứa đựng đầy sự toan tính và mưu kế. Tại tổng bộ hiện có hàng triệu con người, biết đâu một kẻ nào đó có thể dùng được thanh kiếm và tạo phản ngay trên tổng bộ thì hậu quả khó lường. Bản thân ông chưa từng thật sự đặt niềm tin vào ai ngoài King. Đối với ông, con người có thể sẽ thay đổi theo thời gian và là giống loài dễ bị dụ dỗ bởi vô số thứ.

King đưa ngón cái lên ngỏ ý khen ngợi:

– Nói hay lắm ông bạn. Đối với chúng ta dù là thánh kiếm hay cọng rơm cũng đều là vũ khí hủy diệt, chẳng quan trọng đâu. Thanh kiếm mà tôi vẫn thường dùng, đúng là nó rất nổi tiếng, nhưng đó không phải là lý do tôi dùng nó mà là vì tôi xem thanh Masamune này như một người bạn. Thật thú vị đúng không? Ha ha ha…

Trong lúc King đang cười sảng khoái thì chuông điện thoại reo:

– A chú em, tính rủ anh đi uống rượu đấy à?

Đầu dây bên kia tâm tình sảng khoái, tất nhiên hắn rất thích rượu và người này khiến hắn thấy thật thoải mái:

– Hiện tại thì không được, tôi đang rất bận.

– Chú mày bận chuyện gái gú thì có, anh biết thừa nhé. Ha ha ha…

– Khụ khụ…

Bị nói đúng tim đen, Hướng Nhật ho khan vài tiếng:

– Chuyện xảy ra tối qua xem ra không đơn giản. Anh có biết Huyết Ấn và Đế Vương Dracula không?

Hướng Nhật đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt.

King nghe xong bỗng dưng buông một tiếng thở dài:

– Bọn Zelo này càng ngày càng phiền toái.

Giết không được, để sống cũng không yên. Suốt mấy chục năm qua King tìm mọi cách để loại bỏ tổ chức này nhưng đều thất bại. Chúng quá đông, quá mạnh và quá thông minh.

Hướng Nhật nghĩ mãi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng:

– Nếu đã vậy hay là ám sát thủ lĩnh của chúng?

Hướng Nhật biết là giết công khai không được nhưng ám sát là điều có thể, với tiềm lực của tổng bộ thì chuyện này không quá khó.

– Chú tưởng anh chưa từng ám sát hắn à? Trong quá khứ anh đã cho người thực hiện việc này nhiều lần rồi nhưng đều thất bại thảm hại.

Trong giọng nói của King xen lẫn sự chua xót:

– Cái tên Alexander không những là một đại Pháp Sư phép thuật đầy mình mà hắn còn cực kỳ thông minh, cẩn thận và tỉ mỷ. Mỗi lần ra ngoài làm việc hắn đều đi theo nhóm, còn những lúc ở một mình thì chỗ nào cũng có bẫy. Vấn để nằm ở chỗ hắn rất giàu có, hắn chi phối tài chính và điều khiển quân sự của hàng chục quốc gia lớn nhỏ. Đối với những nước này, hắn như là cha mẹ của họ vậy, nếu hắn có chuyện gì thì họ sẽ liều chết để báo thù, cái chết của hắn chẳng khác nào châm ngòi cho chiến tranh thế giới lần thứ 3. Vì vậy việc giết hắn phải được giữ bí mật tuyệt đối, nhưng thử nghĩ xem? Một kẻ mạnh như hắn, muốn giết chết cũng phải quậy nát cả một thành phố, giữ bí mật được mới lạ.

– Khụ khụ…

Hướng Nhật nghe xong mà choáng váng. Không ngờ trên đời này lại tồn tại một kẻ đặc biệt như vậy. Năng lực của hắn Hướng Nhật đã được chứng kiến, khá giống với Alan, quả thật muốn giết được một kẻ như vậy mà giết trong yên lặng thì khó hơn lên trời.

– Giờ thì tôi hiểu vì sao anh lại muốn mượn tay Vatican để giết hắn rồi.

Liên Hợp Quốc là đại diện cho chính nghĩa, nếu tự tay giết Alexander sẽ khiến các nước dưới quyền của hắn liều mạng báo thù, đến lúc ấy các nước còn lại buộc phải đứng ra ngăn chặn, chiến tranh thế giới lần thứ 3 sẽ diễn ra, sẽ có hàng trăm triệu người phải chết, thiệt hại kinh tế, tài nguyên, môi trường… Hậu quả nói sơ sơ thôi đã rất đáng sợ rồi.

Vatican thì hoàn toàn khác, với danh nghĩa của Chúa Trời thì họ chỉ cần giết xong rồi nói Alexander là ác quỷ đầu thai mê hoặc dân chúng, hay một lý do đại loại nào đó có tính thuyết phục thì sẽ không ai có ý kiến phản đối. Rõ ràng khi phải chọn lựa tin theo Thiên Chúa hay tin vào một con người thì đức tin sẽ luôn dành chiến thắng, và Vatican có sức ảnh hưởng quá lớn để khiến người ta tin tưởng vào những gì họ nói.

Đầu dây bên kia cười ngượng, có thể vì lời khẳng định của Hướng Nhật quá vội vàng.

– Chú nói từ mượn nghe không hợp lý rồi, anh đây chẳng qua chỉ muốn giúp họ lấy lại Chén Thánh thôi, nào ngờ bọn Zelo chơi ngu thật, phá nguyên cái nhà thờ, lại còn âm mưu hồi sinh Đế Vương ác quỷ nữa chứ.

King nở nụ cười quỷ dị:

– Chú cứ chờ đấy mà xem kịch hay. Thế nào Vatican cũng điên cuồng dốc toàn bộ nhân lực truy lùng mọi ngóc ngách của thế giới để giết cho bằng được Alexander và đồng bọn cho coi. Dù sao thì để cho chắc, anh sẽ tăng cường đặc vụ theo dõi nhất cử nhất động của Alexander, anh cũng không muốn Đế Vương ác quỷ được hồi sinh.

Cái gì mà không muốn chứ? Hướng Nhật thầm nghĩ, chả lẽ ngay cả King cũng sợ?

– Tôi nghe người ta nói anh là người mạnh nhất trên cái Trái Đất này, không lẽ tên Dracula này còn đáng sợ hơn?

– Ha ha… Chú mày nghe ai nói vậy chứ? Anh mày nào có biết đánh đấm gì mà mạnh với chả yếu.

King nửa thật nửa đùa nói. Anh không thích khoe khoang và càng không cần phải giải thích sức mạnh của mình.

– Có điều này chú phải biết. Có thể sau những gì đã trải qua, chú nghĩ Vatican chỉ toàn là những người yếu kém, nhưng sự thật không như những gì tai nghe mắt thấy. Phía sau vẻ ngoài rất bình thường, giản dị ấy là thứ sức mạnh thần thánh, ưu việt, anh không biết dùng từ nào để giải thích nguồn gốc sức mạnh của họ, nó giống như là phép thuật của Phù Thùy vậy, chỉ là cao cấp hơn, mạnh mẽ hơn. Ừ, mạnh mẽ là vậy nhưng hàng trăm năm trước họ vẫn phải tốn gần như toàn bộ nhân lực để có thể đánh bại tên Dracula thì chú biết hắn khó chơi đến mức nào rồi đấy. Nói thêm là chú chớ có dại mà gây thù với Vatican đấy, đến lúc đó thì ngay cả anh mày cũng không cứu nổi đâu.

Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc tiếng chuông reo báo hiệu giờ học đã tới, Hướng Nhật nhàm chán bước chân vào lớp. Trước khi bước qua cánh cửa phòng học trong đầu hắn chợt loé lên hình ảnh về một cô gái chạy lướt qua sân trường cách hắn vài trăm mét, cô gái này sở hữu sức mạnh rất khủng khiếp, thậm chí còn vượt qua cả hắn, là Lucy, cô ta làm cái quái gì ở đây? Chẳng lẽ K đã trà trộn vào trường học?