Diệt Thế Ma Đế – 1144: Đưa lên cảm nghĩ, Cao Điểm cúi đầu (phụ lục 2) – Botruyen

Diệt Thế Ma Đế - 1144: Đưa lên cảm nghĩ, Cao Điểm cúi đầu (phụ lục 2)

Phụ chú của Mèo Thầy Mo: Thật ra đây là phần up lúc bộ Diệt Thế Ma Đế ra được 1 tháng, ko hiểu sao trên qidian thì có mà mấy web lậu không thấy đâu.

Hôm nay upload hai chương public, hơn hai giờ sau đó, 《 Diệt Thế Ma Đế 》 sẽ phải đưa lên. (chắc là vào chương VIP)

Trước khi đưa lên, đầu tiên cảm-tạ chủ biên của ta đại nhân Thái Sơn, biên tập viên Kỳ Lân Đại, các ngươi luôn đề cử ta.

Còn muốn cảm-tạ chủ biên trước là Ngộ Đạo Đại, biên tập viên Phạm Phạm Mỹ Nữ, cảm-tạ các ngươi luôn chiếu cố ta.

Lúc bộ tiểu thuyết trước 《 Cửu Dương Kiếm Thánh 》 đưa lên, ta nói ta sắp té xuống đường không dậy nổi.

Lúc ta nói câu này, trong lòng ta tự nói với mình, nhất định nỗ lực tranh thủ đưa tiếp quyển sách, không chỉ nói ra lời giống vậy.

Nhưng mà, khi《 Diệt Thế Ma Đế 》 đưa lên, ta lại nói ra những lời này, thật khiến cho lòng người lo lắng.

Bởi vì, ta quả thực hay là té xuống đường không dậy nổi.

Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.

Hiện tại, bất luận cái gì nói đã không cách nào hình dung lòng ta thấp thỏm và bất an.

Bởi vì, ta có một nhà năm miệng ăn, cha mẹ ở quê của ta, vợ con mọn nhà ta, còn có con của ta nữa.

Một nhà năm miệng ăn nên chi khẩu phần lương thực, tiền thuê nhà, tiền thuê vân vân, tất cả từ chuyện ta đánh chữ mà đến.

Một khi té xuống đường? Hậu quả kia ta thực sự không dám tưởng tượng.

Viết sách mười hai năm, đến bây giờ cũng chỉ biết viết sách, tất cả các kỹ năng đã coi như bỏ.

Một khi viết sách bị ế, ta làm thế nào nuôi sống người nhà của ta?

Ta từng nói với vợ nửa đùa nửa thật là nếu như ta viết sách không nuôi sống được họ, chắc ta phải ra đường nướng khoai đi.

Ta thực sự hy vọng điều ấy vĩnh viễn không nên đến, mặc dù lúc đó xảy ra như vậy, ta sẽ dùng hết mọi biện pháp đi kiếm tiền, nuôi người nhà của ta.

Thế nhưng, thực sự hy vọng điều ấy không nên đến.

. . .

Con ta năm nay mới bốn tuổi, nàng bé bỏng ngây thơ lắm.

Vì tháng này ta luôn gõ chữ nên bình thường con bé hay chạy đến trước mặt ta, nũng nịu nói: “Ba, con hôm nay không được ra ngoài chơi sao?”

Ý con bé muốn nói, mong ta mang nó ra ngoài chơi.

Đương nhiên, ta không đến mức vội vàng đến dẫn con bé ra ngoài chơi khi đang bận, chỉ có điều, lòng ta quả thật có cảm giác hòa tan.

Đây là sinh mạng của ta, đây là con gái yêu quý của ta, ta muốn cho nàng cuộc sống thật tốt, mua quần áo đẹp, học trường tốt nhất, vân vân…

Ta phải bảo vệ, lo lắng cho con suốt đời, cho đến khi ta không có ở đây.

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, áp lực trên người càng tăng gấp bội, thậm chí cả đêm muốn ngủ cũng không được.

Quyển sách mới ra hơn một tháng, tình trang dày vò, thấp thỏm, lo lắng này thật khó diễn tả bằng ngôn từ.

Ta từng đùa với vợ, nếu như ta thắng giải mười triệu tiền xổ số vậy thì tốt quá.

Đến lúc ấy, ta muốn viết cái gì thì viết, hoàn toàn vui vẻ thoải mái mà gõ chữ.

Không sai, nếu như thắng xổ số mười triệu, chuyện đầu tiên ta làm không phải mua xe sang, mua nhà cao cấp mà vui sướng gõ chữ, thoải mái không nhìn đến các chỉ số Lưu trữ, Đặt mua, chẳng qua là niềm hạnh phúc khi gõ chữ.

Bởi vì, ta thực sự rất yêu chuyến đi này.

Thế nhưng, khi chuyến đi này biến thành nghề nghiệp nuôi sống gia đình, niềm say mê trở nên nặng nề bởi vì nó cũng đi kèm trách nhiệm.

Khi up chương mới, tâm trạng ta như ma loạn, vừa mong chờ nhưng cũng tràn đầy lo lắng thấp thỏm.

Các anh em, ta đối với các ngươi chỉ có một yêu cầu, đó chính là đặt mua bản chính (Mèo Thầy Mo: Ý Bánh là xem trên qidian í)

Đặt mua sách của ta, từ sáng đến tối cần bao nhiêu tiền?

Hai ba đồng, không sai vừa vặn chỉ là hai ba đồng, chút tiền ấy cho dù rơi trên đất, các anh em nhiều khi cũng chẳng buồn nhặt lên.

Nhưng mà, dựa vào mỗi ngày hai ba đồng nhưng ta có thể đảm bảo nuôi sống gia đình, cho phép phụng dưỡng cha mẹ, cho phép chăm lo cho con gái của ta.

Cúi lạy thật sâu, các vị ạ.

Trầm Mặc Cao Điểm, dập đầu cúi lạy!

Mèo Thầy Mo: Nghe nói còn 1 phần phụ truyện ở Long Ma nữa, tình hình đang trông mà không thấy, hic