Đi học – Chương 1: Mùa thu – Botruyen.pro

Đi học - Chương 1: Mùa thu

– Rengggg
– Cả lớp nhớ làm bài trên trang sinh viên điện tử và đọc trước bài hôm sau nhé
Lác đác vài câu vâng dạ ậm ừ vì đứa nào cũng nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc vào cặp để còn đi về. Tất nhiên rồi, đại học mà, làm đéo gì có đứa nào rảnh đời mà làm bài về nhà chứ, nói gì đến được trước, có thể sẽ có một số những người chăm chỉ xuất chúng như thế, nhưng mà cũng chẳng nhiều, nếu có thì cả trường được học bổng rồi, đúng không ?. Đa số sinh viên sẽ đều như thế, nhưng TẤT CẢ SINH VIÊN ở trường này thì không. Bạn có biết tại sao không, à, đây là một câu chuyện rất dài, tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Nó bắt đầu từ 1 tháng trước…
Sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp THPT quốc gia, điểm số của tôi cũng ở mức khá, với mức điểm này tôi có thể đăng kí vào một vài trường đại học danh tiếng nào đấy. Bố tôi thì muốn tôi học bên kĩ thuật, mẹ tôi thì muốn tôi học bên kinh tế, từ lúc biết điểm thì ngày nào tôi cũng phải nghe 7749 câu nói của mẹ
– Đã tìm được trường chưa
– Chọn trường cẩn thận đấy, trượt thì chết dở đấy con ạ
– Hay là vào trường A, con bà kia học thấy bảo ra trường ngon lắm, hay là học trường B, con ông kia ra xin việc lương cao lắm đấy…
– Thế mai này mày muốn làm gì ?
Tôi muốn làm gì à. Tôi cũng chả biết nữa, từ bé đến giờ tôi được bố mẹ nuôi ăn học, chỉ biết học để thi, học cấp 2 thì mục tiêu là thi cấp 3, học cấp 3 thì mục tiêu là thi đại học. Vậy học đại học xong thì liệu tôi sẽ muốn làm gì, chả lẽ thi tiếp ? Tôi sẽ làm 1 thằng nhân viên văn phòng sơ mi đóng thùng đầu tóc bóng loáng suốt ngày, hay 1 thằng thợ cơ khí nhem nhuốc đen nhẻm (không có ý đả động gì đến nghề nghiệp của mọi người đâu ạ, đây chỉ là tôi vẽ ra suy nghĩ của nhân vật thôi nhé). Tôi nghĩ là thế nào cũng được, đâu có quan trọng, đi làm kiếm tiền là được. Một chút về gia cảnh nhà tôi nhé, gia đình cơ bản, không thể cơ bản hơn – bố mẹ làm công chức (nhỏ thôi), 1 căn nhà 3 tầng đầy đủ tiện nghi, đủ ăn đủ mặc đủ tiêu và đủ tiết kiệm, nói chung nhà tôi rất bình thường. Có lẽ học xong bố mẹ tôi có thể đi xin xỏ xếp cho tôi vào 1 góc nào đấy trong nhà nước, nhưng mà tôi lại không thích điều này lắm, tính tôi hơi bay nhảy, không hợp vào làm nhà nước. Nghĩ mãi thì cũng đau đầu. Mà đau đầu thì làm gì ? Đi ngủ chứ làm đ gì. Nhưng khi tôi chợp mắt thiếp đi thì tôi lại mơ thấy 1 giấc mơ khá kì lạ, 1 bông hoa sữa trên cành cây nở rất nhanh, từ nụ rồi nở ra hoa trong vài giây, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đất. Bỗng từ đâu có 1 cô gái mặc váy trắng, áo voan trắng, tóc đen dài qua đến ngang lưng buông xõa quay lưng về phía này, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt bông hoa lên và thì thầm, mặc dù đứng phía xa nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ những lời thì thầm ấy
– Sắp đến rồi, sự đưa đẩy của số phận, dù trước hay sau, dù sớm hay muộn, thì chúng ta sẽ gặp lại nhau, chắc chắn !
Đoạn tôi chợt tỉnh giấc, bật điện thoại thì thấy đã gần 6 rưỡi tối, tắm rửa 1 chút rồi xuống dọn cơm với mẹ. Ăn rồi rửa bát xong xuôi, bọn bạn rủ ra quán trà chanh ngồi cho mát, ừ thì đi, thi xong xuôi rồi mà, rảnh rỗi chẳng có gì để làm. Ra quán nước lại ngồi chém gió tung trời, chủ yếu là về vấn đề chọn trường, chúng nó có vẻ bàn luận sôi nổi, còn tôi thì cứ ngồi lướt facebook thôi, vì tôi có biết chọn trường nào đâu mà nói…
– Sao rồi, chọn được trường chưa
Thằng bạn thấy tôi im im thì quay sang hỏi
– Cũng chả biết nữa, để mai xem
Tôi trả lời nhạt toẹt
– Nhanh m mày lên, ngày kia đổi nguyện vọng rồi đấy, không chọn tử tế lúc đấy lại ngồi mà khóc
Nhanh thật đấy, còn có 1 ngày là phải chốt nguyện vọng rồi thế mà tôi vẫn chả biết mình chọn được gì, để tối về xem vậy, chọn bừa đi, trường đéo nào mà chả được, như nhau hết. Về đến nhà thì lại ngồi đánh điện tử chán chê, đánh răng ía đải xong xuôi tắt điện lên giường nằm nghịch điện thoại. Lướt qua mấy trường tầm điểm của mình năm trước, note lại vài ngành có vẻ hứng thú, được 1 lúc chán lại ngồi xem review phim trên facebook cho đỡ mệt. Mắt đang gà vịt mờ mờ thì tự nhiên điện thoại “Ting” 1 cái. Thông báo tin nhắn từ 1 số “Unknown”
“ Chúc mừng học sinh Vũ Phi Thiên đã trúng tuyển vào Đại học Quan To. Sau khi xem xét toàn bộ khả năng học tập, tư duy và ứng xử của học sinh, chúng tôi quyết định tuyển thẳng thí sinh vào trường. Trong thời gian từ 10/8 – 12/8 nếu học sinh có nhu cầu học tập vui long gửi hồ sơ về địa chỉ xx/yy/zz. Trong hồ sơ bao gồm 2 thẻ 3×4, giấy khai sinh photo có công chứng 2 bản…v.v.v… Tin nhắn này được gửi tự động và sẽ xóa sau 5 giây”
Ủa, cái đéo gì thế. Sao lại tuyển thẳng gì đây, tôi nhớ là mình không đăng kí trường tư nào mà. Thấy lạ, tôi hỏi trên nhóm chat
– Có thằng nào biết trường Đại học Quan To không
Chúng nó seen ngay lập tức
– Vl, trường đéo gì tên lạ thế
– Nghe đã thấy mùi chổi đót
– Vào học có khi lại bụng to
– Học đi mà xây biệt phủ
Thấy hỏi lũ đần này không có hi vọng gì, tôi không thèm nói nữa. Có vẻ như chúng nó không biết, tôi cũng không biết, chưa hề nghe qua bao giờ. Hỏi mấy đứa bạn nữa cũng chả ai biết, tôi đành lên google tra về thông tin ngôi trường này. Đại học Quan To, được xây dựng từ năm 2000, được tài trợ bởi 1 tổ chức phi chính phủ nhưng dưới sự kiểm soát của chính phủ, điều hành bởi Bộ Giáo Dục,… Tra các thông tin về ngôi trường này tôi thấy nó cũng bình thường như bao trường đại học khác, nhưng nó đặc biệt ở 3 điểm. Thứ nhất, không có điểm đầu vào, chỉ xét tuyển thẳng, cũng không có mức điểm sàn để xét tuyển. Thứ 2 cũng đặt biệt không kém, HỌC PHÍ HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ. Thứ 3, là dòng cuối cùng trong trang giới thiệu của trường “ Cam kết đào tạo toàn bộ các sinh viên ra trường sẽ có được việc làm ổn định, có tư duy nhạy bén và quan trọng hơn hết là TRỜ THÀNH NHỮNG NHÂN TỐ QUAN TRỌNG DUY TRÌ SỰ CÂN BẰNG CỦA XÃ HỘI”. Vãi l , chỉ là đi học mà, gì mà cân bằng xã hội thế. Tôi cũng chỉ muốn làm người bình thường đi học rồi ra trường đi làm như bao người khác thôi. Xem them 1 vài thông tin giới thiệu về trường, tôi thấy trường có cơ sở vật chất khá tốt nếu không phải nói là quá tốt: sân bóng rổ, bóng chuyền, bể bơi, bóng đá, phòng máy,… khuôn viên trường cũng quá là đẹp, chả khác nào công viên cả, có cả cái đài phun nước to vãi lìn trong trường nữa. Thật khó tin trường này được miễn giảm toàn bộ học phí. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ về việc sẽ học ở trường này, nhưng những thông tin về ngôi trường này ngoài bài giới thiệu thì đều bằng không. Lỡ như trường này không ra gì thì tôi lại phí mất 1 năm cuộc đời để về ôn thi lại mất. Làm gì có chuyện không làm mà lại đòi có ăn, trừ mấy con sugar baby ra. Lục lọi thông tin ngôi trường này ở trên tất cả các kênh thông tin, tìm cả trên facebook, youtube thì cũng đều không có bất kì một bài viết, một video nào về ngôi trường này cả, quá kì lạ. Điều này làm tôi trằn trọc suy nghĩ suốt cả đêm, càng nghĩ lại càng tò mò về ngôi trường này, thôi thúc tôi nhập học. Thức trắng đến 8h sáng, tôi quyết định gọi thẳng cho phòng tuyển sinh của trường có để lại số điện thoại trên trang giới thiệu. Chuông reo 3 hồi thì bên kia nhấc máy
– Dạ phòng tuyển sinh trường đại học Quan To xin nghe ạ
Một giọng nữ nhẹ nhàng nhấc máy
– Dạ em chào cô. Em là Vũ Phi Thiên, hôm qua em có nhận được tin nhắn trúng tuyển của trường mình ạ, vậy là sao hả cô
Người kia nhẹ nhàng đáp lại
– À đúng rồi, qua theo khảo sát về toàn bộ khả năng của em trong bậc phổ thông, trường đã có quyết định tuyển thẳng. Em có muốn nhập học không ?
– Ơ nhưng mà cô, cho em hỏi chút ạ…
– Tất cả những thắc mắc của em sẽ được giải đáp khi em đến trường làm thủ tục nhập học. Em sớm làm xong thủ tục giấy tờ để tiến hành nhập học nhé
– Từ đã cô ơi, em muốn hỏi chút…
– Mong chúng ta sẽ gặp lại nhau ở ngôi trường này
“Tút tút tút”. Dập máy luôn mới sợ chứ, chả hiểu kiểu gì. Bí bí ẩn ẩn thế, đéo ai mà dám nhập học, dụ dỗ kinh lên được, cứ như kiểu lừa đảo ấy. Nhưng càng như thế, tôi lại càng tò mò, lừa đảo thì được gì chứ, trường này miễn học phí hoàn toàn mà. Trưa ăn cơm, tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ về chuyện này
– Có ăn nhanh lên không thì bảo, nguội hết giờ
Mẹ tôi càu nhàu. Tôi quyết định thử hỏi mẹ xem có biết thông tin gì về trường này không
– Mẹ ơi, mẹ có biết trường Quan To không ?
Thật kì lạ, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy trong ánh mắt mẹ hiện lên vẻ bối rối. Nét mặt mẹ ngưng lại một chút nhưng thoáng qua rất nhanh
– Làm sao, trường gì đấy, mày định thi vào à
Mẹ tôi lại tiếp tục bình thản đơm cơm
– Hôm qua có tin nhắn trúng tuyển trường đấy mẹ ạ, con còn chả đăng kí, người ta tự gửi tin nhắn về luôn. Chả hiểu kiểu gì
Rồi tôi kể cho mẹ nghe chi tiết về tin nhắn rồi những thông tin ở trên trang trường, cả cuộc gọi đến phòng tuyển sinh nữa. Nhưng rồi, một lần nữa mẹ tôi lại làm tôi phải bất ngờ
– Nếu mày thích thì cứ đi học, tò mò thì đi cho biết, học hành tử tế là được, trường nào mà chả là trường, như nhau hết. Học thì chiều mà đi làm giấy tờ đi không muộn. Học đấy cũng tốt, đỡ tiền học phí cho nhà mình
Kì lạ, quá kì lạ, không thể có chuyện một người mẹ dửng dung về chuyện này như thế được. Tôi chắc chắn mẹ biết gì về chuyện này, biết rõ là đằng khác nhưng mẹ tôi lại muốn giấu đi. Buổi trưa trằn trọc không ngủ suy nghĩ nát óc, tôi quyết định thử chơi lớn 1 lần xem sao. Nghĩ là làm tôi đi làm hồ sơ suốt cả buổi chiều, đầy đủ giấy tờ đem vào trong bì thư to mang đến bưu điện gửi theo địa chỉ. Cầm tờ biên lai vận chuyển ở trên tay, tôi có cảm giác mình vừa làm 1 điều gì đấy rất nghiêm trọng, thứ mà có thể rẽ cuộc đời tôi sang hướng mà chẳng ai có thể nghĩ ra được….