Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 16: Tín Đồ Tà Thần – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 16: Tín Đồ Tà Thần

Nhanh chóng, từng đợt truy quét Hắc Dạ giáo được diễn ra, từng lớp tà giáo đồ tre già măng mọc tiến lên cản bước đi của đệ tử hai tông.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông lúc này nóng giận vô cùng, đối với nàng hiện tại, tính mạng hai đệ tử không còn là hàng đầu, tiêu diệt cứ điểm Hắc Dạ giáo mới là tiên nhất.

Chuyện xảy ra vào ba ngày sau khi tiến vào vùng núi phía tây, với nàng thì mỗi tính mạng của các đệ tử đều vô cùng quan trọng nên nàng đã mời Trần Nhược Trí đi cùng để càn quét kẻ mạnh trong số đó.

Còn để đám lâu la làm thí luyện cho các đệ tử, đây cũng là phương hướng chung của mọi cuộc càn quét, lý do đã được nêu, tính mạng đệ tử vô cùng quan trọng, lịch luyện có thể chết nhưng không nên bị giết bởi kẻ có thực lực mạnh hơn nhiều lần.

Nếu cứ để đám để tử lên dò đường thì tông môn nào chịu nổi, vì thế mới có thanh tràng. Giả sử đám Hắc Dạ giáo tiến công thì cao tầng tông môn sẽ bị tiêu diệt đầu tiên, giả sử thành công thì bọn hắn cũng không công bố mà để đám tín đồ tấn công tông môn đó.

Trở lại thời điểm đó, tông chủ Tinh Nguyệt tông cùng Trần Nhược Trí đã đến tế đàn tạm thời của Hắc Dạ giáo.

Nhìn công trình trước mắt, Trần Nhược Trí cũng kinh ngạc không thôi, một tòa tế đàn có mười ba bậc, nhỏ dần từ dưới lên, chính giữa có một bậc thang dài kéo lên đỉnh.

Chẳng những vậy, trên từng mặt gạch trên tế đàn đều có hoa văn di chuyển như từng đàn cá diếc sang sông, lúc lóe lên, khi vụt mất.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông cũng phát hiện ra điều này, nàng khẽ nhíu mày: “Ta cảm nhận được nguyên khí bản tông trong đám hoa văn đó, đám chó săn của Tà thần này, chúng nên bị tiêu diệt”.

Trần Nhược Trí cũng ngạc nhiên vô cùng, hắn cũng cảm nhận được Huy Nguyệt nguyên khí ẩn hiện tại nơi đó, tuy chưa bằng bản gốc nhưng hắn đoán chúng có thể tăng trưởng.

So với người bên cạnh, hắn càng chấn động, bởi hắn đã là Đạo Đài, đã bắt đầu cảm ngộ “Đạo”. Trần Nhược Trí cũng cảm nhận được sự bất lực khi muốn biểu hiện “Đạo” ra bên ngoài.

Cảm giác như có thứ gì cố ngăn cản hắn, muốn hắn quên đi thứ này. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy đám hoa văn này, hắn chấn động vô cùng.

Nếu Huy Nguyệt nguyên khí cũng có thể miêu tả, Vĩnh Hằng nguyên khí của hắn thì sao!

Câu hỏi xuất hiện đã làm hắn rối loạn không ngừng, chẳng lẽ hắn, thậm trí bọn hắn tu hành đều sai lầm. Những tên tín đồ này mới là đúng đắn.

Từng chút một, hắn cảm nhận có giọng nói đang rỉ vào tai hắn, rỉ non từng lời: Ngươi đoán đúng rồi, tu luyện chỉ dựa vào thiên phú là sai lầm, phải có thứ đứng bên trên thiên phú chứ. Đúng không, thứ đó ta gọi là “đạo văn”, đạo văn giúp chúng ta câu thông nguyên khí, tương ứng một loại đạo văn là một loại nguyên khí.

Đạo văn có thể giúp mọi kẻ có thể tu luyện, có thể bỏ qua thiên phú mà trực chỉ đại đạo. Nó là chìa khóa mở ra đại môn thế giới,…

Trần Nhược Trí nghe như si như say, đột nhiên hắn không còn mê mang nữa, đôi mắt trong vắt như cũ. Hắn nhìn về phía tông chủ Tinh Nguyệt tông, nàng đang si ngốc đứng đó.

Hắn thở dài, bàn tay chấn động một chút, người sau bừng tỉnh, đôi chân suy yếu mà lụy vào lòng hắn.

Đôi mắt nàng vẫn có chút mê mang, ngập ngừng hỏi: “Ngươi nghe thấy thứ ta nghe thấy sao?”. Trời mới biết nàng nghe thấy gì, nhưng hắn cũng trải qua điều tương tự nên hơi gật đầu khẳng định.

Trần Nhược Trí thấy nàng như vậy bèn nói: “Nếu ngươi tin nhưng thứ nghe được nó cũng không sai, chỉ là tại sao phải bỏ gần tìm xa đây?”.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông như bừng tỉnh, đúng vậy nha, thứ nàng nghe được là sự huyền diệu của hoa văn kia nhưng nàng vốn đã sử dụng được nguyên khí rồi. Hơn nữa giọng nói kia rủ rỉ rằng hấp thu nguyên khí từ thiên địa.

Điều này không khác gì tán tu hấp thu, chỉ có điều phân biệt nguyên khí theo hoa văn mà thôi.

Trần Nhược Trí cũng không giải thích nhiều mà để nàng tự suy diễn. Thực tế hắn cảm nhận được sâu sắc hơn nàng rất nhiều, thứ hoa văn này giống như chìa khóa vậy.

Miễn là có hoa văn phù hợp có thể hấp thu nguyên khí tương ứng. Nhưng từ lúc sinh ra, sinh vật thế giới này đã có thể hấp thu nguyên khí rồi, đâu cần thứ hoa văn kia.

Vì vậy Trần Nhược Trí mới nói bỏ gần tìm xa, theo hắn đoán thì thứ này dùng để tà thần sử dụng khả năng của bản thân tác động đến thế giới.

Ví một thế giới là một hệ điều hành kín, mọi sinh vật là các người dùng của hệ điều hành đó, lẽ dĩ nhiên người dùng được mặc định có thể sử dụng các tài nguyên trong hệ điều hành đó.

Còn tà thần thông qua giáo hội là kẻ xâm nhập, bọn hắn không được cấp quyền để sử dụng tài nguyên nên phải tạo ra chìa khóa để truy cập vào, chìa khóa đó chính là hoa văn này.

Đột nhiên một chút linh cảm lóe lên trong đầu Trần Nhược Trí, thứ hoa văn này gần như không có tác dụng với dân bản thổ bọn hắn nhưng có tác dụng với tà thần, nếu tà thần không phải một cá nhân mà là một cộng đồng đây?

Khi bọn chúng thôi diễn hết thảy đó cũng là lúc chúng xâm chiếm thế giới này, điều này có khả năng chứ! Trần Nhược Trí nghiền ngẫm.

Hơn nữa nếu một ngày hắn cũng có thể đi ra thế giới đây, có lẽ hắn cũng phải học tập tạo ra hoa văn như vậy.

Dừng lại suy nghĩ, Trần Nhược Trí nói với tông chủ Tinh Nguyệt tông: “Chúng ta có lẽ cần thay đổi kế hoạch, cần phá hủy cơ sở này của bọn chúng, đồng thời phá sạch những gì chúng tạo ra được càng nhanh càng tốt”.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông tuy chưa rõ ràng nhưng cũng hiểu được sự nguy hiểm của thứ này, nàng gật đầu.

Hai người nhanh chóng đi lên tế đàn, tòa tế đàn này to lớn vô cùng, cách một trăm bậc lại có khác biệt hoa văn, càng lên cao Huy Nguyệt nguyên khí càng nồng đậm.

Những hoa văn này có tác dụng tập trung nguyên khí, Trần Nhược Trí không rét mà run. Nhưng cẩn thận cảm giác hắn phát hiện ra đây không phải Huy Nguyệt nguyên khí, chỉ là bình thường nguyên khí được khoác áo Huy Nguyệt mà thôi.

Bên trên cao nhất, một đoàn người đang tổ chức tế tự, hoạt loạt thanh âm khó hiểu được phát âm, các động tác thành kính nhuần nhuyễn vô cùng.

Một kẻ mặc áo choàng đen, tay cầm quyển sách đen sì dâng cao lên đầu, khuôn mặt tôn sùng, giọng nói thành kính: “Bậc thông thái cao nhất, người ngự trị bóng đêm, kẻ bảo hộ huy nguyệt. Chúng ta, những tín đồ thành kính nhất, trung thành nhất khẩn cầu ngài rủ xuống thần ân, đồng hóa đại địa này”.

Hàng trăm người phía sau đồng thanh: “Khẩn cầu ngài rủ xuống thần ân, đồng hóa đại địa này!”.

Phía dưới hơn, Trần Nhược Trí cùng tông chủ Tinh Nguyệt tông đang nhanh chóng đi tới, bất cứ kẻ nào trong tầm mắt đều bị hai người diệt sát.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông nói: “Ta cảm thấy sự thân thiết, nhưng lại là áp chế, tòa tế đàn này đang bài xích ta”.

Trần Nhược Trí trả lời: “Có lẽ Huy Nguyệt nguyên khí đã bị tà ác xâm lấn nên tính chất khác biệt đi”. Hắn chưa muốn nàng biết rõ đây chỉ là giả Huy Nguyệt, dù sao đối ngoại hắn mới Khí Hải tầng năm.

Nhanh chóng, khung cảnh tế tự va vào mặt hai người. Tông chủ Tinh Nguyệt tông thét lớn: “Cuồng đồ sa ngã, nhanh chóng chịu chết!”.

Dứt lớn nàng phi thân lên cao, thân hình lơ lửng trên không, từng vòng nguyệt nhận theo tâm ý của nàng thành hình nhanh chóng lướt xuống dưới.

Nguyệt nhận trắng bạc, nhưng có hơi vẩn đục nhanh chóng càn quét. Đám tín đồ Hắc Dạ giáo chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã đầu lìa khỏi cổ, kẻ mất tay, người chân què. Máu me lênh láng, tiếng kêu la như ong vỡ tổ vang vọng khắp nới.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, tên áo choàng đen nâng sách cùng màu tụng niệm: “Nguyệt An”. Tức thì trên vết thương của những kẻ kia có một mảnh sáng mờ ngăn máu chảy ra, dường như có tác dụng giảm đau nên tiếng kêu la ít đi rất nhiều.

Hắn gương mặt đỏ bừng, thét lớn: “Hai kẻ vô thần các ngươi dám xúc phạm thần linh tín đồ, nhanh chóng chịu chết”.

Đứng cạnh hắn lúc này có hai tên trung niên nữ tử tay cầm quyển sách nhỏ, yết hầu rung rung: “Vô Nguyệt”, “Nguyệt Đao”.

Ánh sáng nhanh chóng mất đi, dù là buổi chiều nhưng Trần Nhược Trí thấy cả một khu vực tối đen đi như cái tiền đồ của chị Dậu.

Một thanh nguyệt đao nhằm cổ họng hắn mà chém, kẻ đến nghĩ lầm hắn cũng không thấy gì, gương mặt cười lên khoái trá. Sắp rồi, ả trung niên nhân như nhìn thấy máu đỏ tuôn ra từ cổ họng kẻ kia, một chút văng ra ngoài, một chút vương lên mặt ả.

Nhưng trong mắt Trần Nhược Trí, hành động của nàng như đứa trẻ cầm đao. Tay đưa lên trước, miệng ngọc phát âm: “Ngưng”.

Tức thì toàn bộ không khí nhưng đông kết lại, thân thể nữ nhân kia cứng lại tại chỗ, khóe miệng nàng vẫn giữ nguyên dáng cười vừa nãy.

Tay Trần Nhược Trí nắm lấy thanh đao kia, hơi dùng sức, lưỡi đao phản chủ mà cắt lấy cổ người kia, vết cắt ngọt lịm nhưng không chút máu chảy ra, có lẽ máu của nàng cũng ngưng chảy đi.

Từ lúc tông chủ Tinh Nguyệt tông tấn công đến lúc Trần Nhược Trí ra tay, tất cả chưa đến ba mươi giây, tuy miêu tả chậm rãi nhưng hành động lại nhanh vô cùng.

Trần Nhược Trí hơi miên man về nguyên khí của mình, nó gọi Vĩnh Hằng. Dường như chẳng có chút sát thương nào vậy, nhưng hoàn toàn sai.

Vĩnh Hằng là tên không phải tính chất. Ví như Huy Nguyệt nguyên khí, tên của nó nói rõ tính chất của nó là gì. Nhưng Vĩnh Hằng lại khác biệt, cái gọi là vĩnh hằng là phủ nhận cái không tồn tại mãi mãi. Nghĩa là nó có thể tác động lên tất cả ngoại trừ chính nó.

Nghĩa là nó có mọi tính chất nhưng lại không có gì cả, nó miêu tả được mọi thứ nhưng phủ định mọi thứ, nó vốn dĩ không tồn tại nhưng vẫn xuất hiện. Nó là vĩnh hằng.

Bây giờ tác mới miêu tả thế giới nha!!! Hơi muộn nên các bác thông cảm!!!

Hải Âu Xanh.