Đánh Đồn Có Địch – Chương 93: Chap 92 – Happy Ending – Botruyen.pro

Đánh Đồn Có Địch - Chương 93: Chap 92 - Happy Ending

Ông Võ thì đòi đi uống cà phê. Ông Văn thì gợi ý đi hát. Chưa biết theo ai thì em quay sang nhìn mình, ý là “đi đâu anh?”. Mình quay sang nhìn thằng Cường.

– Đi đâu, cà phê hay hát?

Cường cứt nhìn đồng hồ rồi nói:

– Muộn rồi mày ở lại đây ngủ, tao ra nhà nghỉ ngoài kia.

– Thôi đi chơi lúc đã, rồi lát tao ra nhà nghỉ ngủ cùng mày.

Em tưởng tẹo nữa tôi ra nhà nghỉ ngủ thật nên quay sang cấu tay tôi. Tôi lờ đi coi như không để ý rồi nói:

– Thôi đi, anh em ra quán hát ngồi một lúc cho vui.

Tôi nói rồi bảo thằng Cường đi. Tôi chèo lên xe thằng Cường rồi quất vào mông nó cho nó đi. Em chắc vẫn nghĩ tôi sẽ ra nhà nghỉ ngủ nên tức lắm. Đã vậy giờ tôi lại đi cùng xe thằng Cường chứ không chở em nên em đành phải đi cùng một trong hai ông kia. Em lại càng tức. Cuối cùng em lên xe ông Văn. Lúc này thằng Cường đã nổ máy đi chầm chậm phía trước nên tôi không biết ông Võ có thái độ thế nào. Chắc là bực tức lắm.

Đi được một đoạn thì em nhắn tin cho tôi:

“Huhu. Được ngày anh và anh Cường xuống đây với em thì bị hai ông kia làm phiền. Mà anh định ra nhà nghỉ ngủ thật à. Anh Cường nữa. Hai anh bị làm sao thế? Bảo anh Cường lát em lấy chìa khóa phòng bên cạnh cho anh Cường ngủ. Anh sang ngủ với em. Em muốn ôm anh ngủ. Hu hu”

Tôi nhắn lại:

“Uhm. Thế cũng được”

Đi gần đến quán hát thì ông Văn gọi giật giọng tất cả mọi người lại:

– Anh ơi… N-Anh bị làm sao ấy.

Mình nhẩy vội xuống xe chạy bộ ngược lại chỗ lề đường mà ông Văn đang đỗ lại. Nhìn em ngồi sau nhăn nhó mình cuống quá. Tưởng ông Văn thò tay ra sau sờ soạng gì.

– Em làm sao? Làm sao thế?

Em nhăn nhó.

– Em chẳng biết bị làm sao, tự nhiên chóng mặt rồi đau quặn bụng lại. Em đau lắm anh ơi. Hu hu.

Mình nghĩ bụng có lẽ tại em đang đến ngày nên đau bụng chăng, nếu thế thì cũng không lo lắm. Ông Võ quay lại lằng lặc đòi chở em vào viện. Em nói với tôi:

– Thôi anh đưa em về phòng em nằm nghỉ một lúc xem sao.

– Ừm. Đi về phòng đã anh Văn ạ.

Tôi nói với ông Văn rồi ngồi lên xe ôm em. Kẹp ba, phía trước ông Văn phi như điên, phía sau em gục vào vai ông Văn rồi cầm tay tôi cấu cấu. Ông Văn chắc đang sướng phải biết. Ông Võ đi song song vừa đi vừa hỏi han tình hình của em. )

Về phòng em nhăn nhó chèo lên giường nằm đắp chăn. Cường cứt lo lắng ra mặt, rồi đứng giữa phòng gọi điện cho người quen làm bác sĩ, hỏi nhặng lên rằng bạn em tối nay ăn cái này, cái kia giờ đang đi đường tự nhiên bị thế nọ thế chai. Rồi quay xuống hỏi em:

– Em ơi sao rồi?

– Em đau lắm anh ạ.

Tôi định mắng nó:

– Mày bình tĩnh làm gì mà nhặng lên thế. Mới giãn đồng tử thôi. Mày hợp cùng anh Văn anh Võ ra sau nhà đào hố, đào hố gấp… chôn luôn trong đêm nay cho kịp. )

Thấy nó và hai ông kia lo lắng rồi sốt sắng tôi cũng thấy tội. Tôi nghĩ bụng, dm, giờ mà mình chỉ cần nói chắc bện tim của em tôi lại tái phát rồi. Chắc hai ông ấy chạy rẽ cmn đất luôn. Khỏi cần tán tỉnh gì nữa.

– Em sao rồi? (tôi hỏi)

– Vẫn đau anh ạ.

– Thế nằm chợp mắt một lúc xem sao.

– Vâng. Thôi, em cảm ơn anh Văn, anh Võ ạ. Chắc tại em bị trúng gió thôi. Giờ muộn rồi, hai anh về nghỉ đi ạ. Em nằm ngủ một lúc xem có đỡ không. Có gì có anh trai em ở đây rồi.

Ông Văn ông Võ tỏ vẻ lo lắng rồi dặn dò em khá cẩn thận và lưỡng lự một lúc rồi mới ra xe nổ máy đi về.

Tôi ra tiễn hai ông rồi quay vào nhìn em tủm tỉm cười.

– Dạo này văn vở giỏi thế.

– Không thế thì la cà đến bao giờ. Sợ anh với anh Cường nể hai ông ấy, mệt người, tốn tiền nên em mới làm thế. Mà tại anh bảo anh ra nhà nghỉ ngủ đấy.

Thằng Cường hiểu chuyện chỉ cười lúc đầu sau đó ngồi chơi một lúc rồi bảo tôi và em:

– Thôi Xuân ở đây nhé. Tao ra nhà nghỉ thuê phòng ngủ.

– Thôi. Mày ở đây. Lát N-Anh mở cửa phòng bên cạnh cho mày ngủ. Họ về HN gửi lại chìa khóa cho N-Anh rồi.

– Ừ. Thế cũng được. Tao cứ tưởng N-Anh bị làm sao thật.

– Tao cũng thế. Tưởng thật.

– Hi hi. (Em cười)

Tôi nói tiếp:

– Mà công nhận hai ông ấy dại gái thật.

– Anh bảo ai là gái đấy hả? Hừ… mà đàn ông, ông nào chả dại gái. Anh ra ngoài có thế không.

– Không, dại hơn nhiều. Anh mà như ông Văn ông Võ hôm nay thì lúc đó đưa em một mạch vào nhà xác phủ bạt luôn.

– Hứ… có mà chả khóc ầm lên ấy. Thấy rồi đấy nhé. Đừng tưởng người ta không có ai để ý mà bắt nạt. :”>

– Biết òi. Không phải quảng cáo.

Đêm đó em nằm ôm tôi rồi hai đứa rì rầm kể đủ thứ chuyện cho nhau nghe. Mấy năm rồi đêm nào tôi và em cũng ngủ cùng nhau, giờ phải nhau liên tục cả tuần một nên thấy nhớ và lâu lắm. Tiếc là em đang đến ngày nên không làm cho em hạnh phúc được.

Rồi hơn một năm sau thì em ra trường. Công việc của tôi lúc này đã ổn định. Sau khi xin cho em vào dạy hợp đồng ở một trường trên địa bàn HN tôi và em về xin phép hai gia đình cho hai đứa được chính thức thành vợ thành chồng.

Lễ ăn hỏi. Thằng Cường và tụi thằng OPQ đội trap cho tôi. Từ lễ ăn hỏi đến lễ cưới, đó thật sự đều là những ngày hội của chúng tôi. Cưới giáp tết nên cả bọn được nghỉ dài dài. Thành ra ngày nào cũng rượu chè vui vẻ. Tôi và em hạnh phúc lắm. Ngày ăn hỏi em mặc váy, tóc búi cao, xinh đẹp đằm thắm vô cùng. Thật sự từ lúc bắt đầu để ý đến em tôi không dám nghĩ rằng sẽ có ngày này. Vì nhà tôi nông dân, không phải khá giả. Tôi thì học hành và đẹp trai cũng bình thường thôi.

Một tuần sau thì lễ cưới diễn ra. Sau bao sóng gió, thử thách, hợp rồi tan, tan rồi lại hợp cuối cùng tôi và em cũng gắn bó cuộc đời với nhau. Ngày cưới, đứng cạnh em để chụp ảnh cùng bố mẹ hai bên, nghĩ lại lúc em bỏ tôi vào Đà Nẵng mà xúc động nghẹn cả người. Những lúc đó sao em đáng ghét đến thế. Để tôi ngoài đê ngồi một mình chờ em buồn bã, cô đơn, lạnh lẽo. Bao nhiều ngày lủi thủi một mình nhớ em mà không làm gì được. Sống không bằng chết. Cũng may mà có thằng Cường. Nhưng rồi tôi nghĩ đó là thử thách ông trời tạo ra để thử lòng tôi và em. Quay lại với tôi em một lòng một dạ bên tôi. Tôi đi đâu em đi đó.

Hôm cưới bạn bè tôi về nhiều lắm. Trong ngày hạnh phúc nhớ nhất là lúc mẹ tôi lên nhận dâu, còn tụi thằng Cường thằng OPQ lên hát bài của một cựu sinh viên xây dựng (các bạn đeo tai nghe vào nghe cùng tôi cho vui ). Bông Hồng Thủy Tinh. Nhưng chúng nó thay từ “ta” và từ “anh” bằng từ “Xuân”. Còn những lúc có từ “em” và từ “bông hoa” thì chúng nó đồng loạt chỉ tay vào cô dâu. Thời khắc đó tôi đứng mấp máy môi theo chúng nó. Còn em… có lẽ em nhớ lại những chuyện đã xảy ra với tôi và em, vì thế em ôm tôi khóc nức nở……… Hạnh Phúc!

Bông Hồng Thủy Tinh

Nếu những đắm say vội vã

Ta đã trao nhau để rồi lãng quên

Nhưng năm tháng trôi

Để lòng mang bao vết thương khắc sâu

Vì XUÂN đã trót yêu

Tình yêu xưa như vết cứa xót xa

Tim XUÂN âm thầm đau đớn

Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm

Và tình yêu đó XUÂN gọi tên “Bông hồng thủy tinh”

Để sỏi đá quen bước chân XUÂN từng đêm trên phố khuya

Xin như cơn mơ cho bông hoa sẽ mãi mãi trong tim XUÂN

Xin cho đôi tay nâng niu chớ vô tình có đánh rơi

Vì tình yêu kia mong manh như thủy tinh

XUÂN không muốn trong đời thiếu em, thiếu em

Để thời gian XUÂN chia xa không phai nhòa

Để ngày mai XUÂN sẽ mãi mãi không quên

Xin em hãy giữ kỷ niệm “Bông hồng thủy tinh”

Nếu những đắm say tìm đến

Khi thời gian chưa xóa mờ vết thương

Dù cho năm tháng qua

Cuộc tình chia cách xa đôi nơi

Ngày xưa XUÂN đã yêu

Dù thời gian cho ai sẽ lãng quên

XUÂN âm thầm tiếc nuối

Dù bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm

Tình yêu đó vẫn gọi tên “Bông hồng thủy tinh”

Để cho mãi mãi vẫn ghi trong lòng XUÂN năm tháng qua

Xin như cơn mơ cho bông hoa sẽ mãi mãi trong tim XUÂN

Xin cho đôi tay nâng niu chớ vô tình có đánh rơi

Vì tình yêu kia mong manh như thủy tinh

XUÂN không muốn trong đời thiếu em, thiếu em

Để thời gian XUÂN chia xa không phai nhòa

Để ngày mai XUÂN sẽ mãi mãi không quên

Xin em hãy giữ kỷ niệm “Bông hồng thủy tinh”

Đêm tân hôn: Khỏi kể nhé. )

 

THE END​