Đánh Đồn Có Địch – Chương 92: Chap 91 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 92: Chap 91

Để em đi chợ với một trong hai ông thì tôi ở nhà cũng không ngồi yên được. Tôi định gọi thằng Cường về rồi lấy xe chở em ra chợ nhưng tôi nghĩ như thế không ổn. Vì tôi và em đi rồi có hai ông đó ở nhà có khi có án mạng cũng nên. Nên tôi quyết định để em ở nhà với hai ông kia. Còn tôi sẽ gọi Cường cứt về rồi tôi và nó ra chợ. Tôi nghĩ phương án đó là tối ưu nhất, bởi em ở nhà với hai ông kia thì quá an toàn rồi vì hai ông ấy sẽ phải tự canh nhau . Tôi rút điện thoại ra gọi cho thằng Cường:

– Đang đâu đấy?

– Đang ở cổng khu tập thể.

– Về sao không vào nhà mà ngồi.

– Tao ngồi xem người ta làm đường.

Dm, chỗ đó lúc nãy hai thằng đi qua bụi kinh khủng, mà làm đường thì có mẹ gì mà xem. Chắc nó lại sợ tôi và em chưa xong việc. Nên ngồi đó chơi. Rõ khổ.

– Mày vào nhà N-Anh đi, chở tao ra chợ mua thức ăn cái.

– Ừ. Vào luôn đây.

Cường cứt vào đến sân, mình quay sang nói với em và hai ông kia:

– Em ơi, anh đi cùng Cường ra chợ mua thức ăn. Hai anh ngồi uống nước, lát hai anh ở lại ăn cơm cùng anh em em luôn.

– Anh ơi ra khỏi cổng rẽ phải, rẽ trái,… (em chỉ đường)

– Thôi anh ơi, để em cả N-Anh đi cho, anh biết chợ ở đâu mà đi. (Ông Văn nói, ông Võ phụ họa đứng dậy níu tay tôi lại)

– Nãy qua đây em nhìn thấy chỗ người ta họp chợ rồi mà anh. Các anh cứ ngồi chơi. Anh em thanh niên cả, có gì đâu mà ngại. Lần sau em xuống các anh mời em sau cũng được.

Thật sự tôi dối các ông ấy chuyện em chưa có người yêu là muốn để em không bị đánh giá là không đúng đắn, yêu đương nhăng nhít, dẫn cả người yêu về nơi thực tập như mấy người bạn cùng lớp em thôi (lát tôi kể sau). Chứ không phải tôi dối các ông ấy để lợi dụng bữa cơm, cốc nước của các ông ấy. Nên kiểu gì thì kiểu tôi cũng sẽ không để các ông đó chi tiền. Nhưng thật sự cách thể hiện của hai ông ấy cũng làm tôi thấy buồn cười quá.

Nhẩy lên xe thằng Cường ngồi tôi nói với nó “hai ông ấy đang thích em của tôi” đấy. Thằng Cường nói tôi Sao không ở lại để mình nó đi chợ thôi. Tôi bảo, dm… kệ chúng nó, người yêu tôi ở nhà cho chúng nó thích thể hiện gì thì thể hiện. Cùng lắm là ông quan Văn ngồi đọc thơ, bình thơ. Còn ông quan Võ múa bài quyền hoặc chống đẩy, lên xà, nhảy xa ba bước… vân vân… và… vân vân là cùng. Đúng với chuyên môn của các ông ấy thôi chứ đừng mơ động được vào một cái lông chân nào của người yêu tôi. Vì ông này manh động thì đã có ông kia xử lý rồi. Thôi đi, kệ các ông ở nhà thích làm gì thì làm. Chứ ngồi nhà xem các ông biểu diễn tôi cũng đau đầu mà còn thót hết cả tim. Người yêu xinh cũng mệt mỏi thật.

Cơm nước rượu chè, ông nào cũng giữ kẽ với người đẹp. Có mỗi mình và Cường cứt là ăn hùng hục như trâu húc mả. Nhìn hai ông ấy tôi chỉ muốn quay sang động viên ăn cố lên để lấy sức mà còn chiến đấu. Cơm nước xong ông Võ nói:

– Em mời N-Anh và hai anh đi ra ngã ba uống nước. Ở đó có quán cà phê sinh lý ngon lắm. (Viết nhầm, cà phê sinh tố chứ)

Dm ông này. Thế để ông quan Văn ở nhà rửa bát à? 3-2 rồi. Không biết ông Văn có thấy nhục dần không nhưng mình thấy ông Võ chơi thế thì hơi thiếu fair. Nhưng ông Văn cũng không phải đơn giản. Bật lại và dí ngay cái mic vào mồm ông Võ:

– Cà phê làm gì cho khó ngủ. Vừa ruợu bia xong, mấy anh em đi hát một tí cho hả rượu. Chả mấy khi anh xuống. Em mời.

Dm, 3 đều, nhưng tốn kém đấy. Mình thấy tán gái thế này thì khổ quá. Mục đích chính của các ông là thấy em ngon quá thì tìm cách đưa em lên giường để làm nháy thôi chứ yêu đương gì. Vì mai mốt thực tập xong em lại về trường học cả năm nữa mới xong chứ có ở đây với các ông mãi đâu. Tiền đó sao không ra phố nhà thổ tìm một em thật ngon mà quất. Các ông đang đánh đồn có địch mà không biết. Hơn nữa cái đồn này, em lên giường thì rất cuồng nhiệt, dam dang nhưng không phải là người dễ dãi để ai cũng có thể lên giường được.

Không phải tôi quá tự tin vào bản thân hoặc tôi quá tin em đâu mà là tôi biết. Thật ra ở đâu cũng có người lăng nhăng, có người tử tế. Trai hay gái cũng thế. Ví dụ:

Đàn bà. Em Vân thì tôi kể rồi. Còn em Lan cùng phòng với em. Xuống thực tập được chưa đầy 2 tuần là đã chim bướm với anh khác cùng nhóm thực tập rồi. Chưa kể mấy lời gạ gẫm của các thầy trong trường nơi các em thực tập. Kiểu gì em chả gật đầu để bản báo cáo TT được ngon nghẻ. Trong khi đó cuối tuần người yêu vẫn đón về HN như thường, hao hụt gì ai đi đâu mà biết. Và em, cô giáo của tôi thì tôi biết, em xinh như thế, kiểu gì em cũng bị các anh tán tỉnh, các thầy gạ gẫm, nhưng tôi cũng không phải quá lo lắng. Tôi tin em một phần, một phần tôi cũng xuống liên tục. Tuần hai, ba lần. Đầu tuần đưa xuống. Giữa tuần xuống chơi. Cuối tuần xuống đón về. Bất kể lí do gì khiến em sa ngã tôi đều hạn chế tối đa.

Đàn ông cũng thế. Có người lăng nhăng có người không. Như thằng Minh thì tôi kể rồi. Còn như tôi với ông newman_LX chẳng hạn. Tôi thấy gái là chạy xa. Còn ông newman_LX, tôi biết… thấy gái là tìm cách quất. Có cơ hội là quất. Quất cật lực. Còn cảm thấy không quất được là ông ấy nhả ra luôn ). Và qua việc này tôi nghĩ ông Văn ông Võ đang chăn nhầm người. Tốn kém một cách vô ích và hơi lố bịch. Hai ông dạy chung một trường giờ ngồi gườm nhau. Như thế là tự mình làm mất đi giá trị bản thân. Mất đi tình đồng nghiệp vì một cái lôn`. Rồi còn biết đâu mai kia ra trường em quay lại trường này xin việc, chồng em là một người khác rồi thì sao???

Em quay sang nhìn mình, ý là “đi đâu anh?”.