Chỉ Cần Về Bên Em – Thì ra chỉ có tôi ngu ngốc – Botruyen.pro

Chỉ Cần Về Bên Em - Thì ra chỉ có tôi ngu ngốc

-“Thôi nào, người đã không yêu mày, thì mày cần làm gì?”

-“Đâu phải anh ấy không yêu tao, là có em bé nên gia đình con đó bắt cưới chứ?”

Con Vi thở dài, mình ấm ức không thể tả.

-“Con chó đó, nó biết anh An đẹp trai tài giỏi, nó lừa anh ấy vào bẫy…”

-“Con ngu, mày không tỉnh ra hả, là An thay lòng, dù con kia có là tiên nữ, mà người yêu mày nhất kiến chung tình, thì làm sao mà…”

-“Mày thật, đàn ông ai chả bị hấp dẫn.”
-“Chịu mày!”

Mình rơi vào khủng hoảng, quán xá thì mặc kệ nhân viên làm. Mình trút nỗi hận của mình với con nhỏ có bầu với anh lên con Vi, nó lắng nghe chăm chú lắm, chỉ có điều trước giờ nó hay bênh mình, nhưng hôm nay lại thấy nó có vẻ trung lập.

Tới đầu giờ chiều nó có tiết dạy, mình ở một mình, mới có thời gian nghĩ về điều nó nói.Ừ nhỉ, mình là con gái, mình phải mạnh mẽ.

Đâu phải anh chưa nói lời chia tay là chưa chia tay?

Anh làm việc có lỗi, thì mình phải có lòng tự trọng, mình nên không gặp mặt anh, nên giận anh.

Nếu anh còn yêu mình, sẽ cầu xin, mong mình quay lại, anh sẽ ăn năn.

Còn nếu không, như bạn mình bảo, mình không nên tiếc người không thuộc về mình.

Nghĩ thì dễ.

Làm mới khó.

Đúng là, ai yêu nhiều hơn, người đó thiệt.

Giận hoài, giận cả tuần, chẳng thấy anh ló mặt, mình lại đành xuống nước gọi điện cho anh.Nhìn thấy anh, mới biết đã nhớ anh nhường nào, nhớ da diết, chỉ muốn nhào vào lòng ôm anh, nhớ tới mức, yêu tới mức, lòng tự trọng cũng thành giẻ rách, gặp anh, tim mình mềm như nước.

-“Em tha thứ…”

-“Gia đình cô ấy ép cưới!”

-“Thế sao? Anh định cưới nó?”

Mình như gào lên.

-“Đứa trẻ không thể không có cha, nó không có lỗi…”

Điên mất, mình hắt thẳng cốc nước vào mặt anh.

Ngày tháng đó, đau khổ, mệt nhọc, tái tê.

Mối tình bảy năm của mình, có thể ra đi dễ dàng như vậy sao? Người đàn ông xuất sắc mà bao năm qua, mình cứ ngỡ như mình là cô bé lọ lem được bước chân vào thế giới cổ tích…tan tành như thế sao?

Và rồi, mình lại gọi cho anh, gặp nhau mình nói.

-“Bảo nó sinh ra, em sẽ nhận nuôi cố gắng yêu thương đứa trẻ, anh lấy em, đó là cách giải quyết tốt nhất!”

Mình cứ nghĩ anh sẽ cảm động, sẽ ôm mình mà khóc, mà cảm ơn.

Mình cứ nghĩ mình được làm người phụ nữ tuyệt vời nhất của năm.

Nhưng không…

-“Trẻ con mà không được ở với mẹ đẻ là bất hạnh…”

Mình há hốc luôn? Sao? Người yêu tôi…ý anh là sao?

-“Nguyệt, anh xin lỗi, ba mẹ anh rất thích cô ấy, vì cô ấy là giảng viên đại học, nếu anh mà bỏ cô ấy và đứa trẻ, ba mẹ sẽ từ anh, em biết đấy, ba mẹ anh coi trọng bằng cấp, em về làm dâu cũng không sung sướng gì…anh cũng khó xử lắm, hay là chuyện của mình, kết thúc đi em…”

Kết thúc!

Tình cảm bảy năm…kết thúc…nói sao nghe dễ dàng…

-“Anh tin sẽ có người tốt hơn yêu em…”

-“Con đó là con nào, anh nói tên nói tuổi ra, tôi cho nó một trận, dám qua mặt bà!”Mình lúc đó chẳng giữ được bình tĩnh hiền dịu nữa rồi.

-“Em, xưa nay em vẫn luôn hùng hổ như thế, em nhìn lại em xem, có giống một người phụ nữ không?”

Mình tới đờ cả người, nói thật, mình không phủ nhận mình thuộc dạng đanh đá, nhưng mà trước giờ ở bên anh, lúc nào mình cũng rất nhu mì, cố gắng cho xứng với anh, chỉ là lần này mình quá ức chế.

Anh bỏ đi, mình chạy theo không tha.

-“Anh đứng lại đi, em còn chưa nói xong mà, đồ khốn nạn kia, anh chịu trách nhiệm với cái thai của cô ta, vậy bảy năm của em, ai chịu trách nhiệm, anh…đứng lại cho em…”Đó là những tháng ngày, thực sự khó khăn…

Nghĩ lại thấy mình của lúc đó, thật dở hơi.

Nhưng lúc đó, đâu có biết.

Mình hẹn gặp anh, anh không gặp.

Mình gọi điện, lần một lần hai thì anh bắt máy, sau rồi cũng từ chối luôn.
Không gọi được, mình nhắn tin, lúc điên lên thì chửi, khi bình tĩnh lại hạ giọng ngọt ngào, hết nước hết cái van anh nghĩ lại tình cảm bảy năm qua, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc, hỏi anh, anh làm vậy có quá phũ phàng với mình…

Những tin nhắn gửi đi, chẳng thấy hồi âm.

Ừ thì người ta, không muốn nhận được tin nhắn thì khóa sim, khóa máy.Nhưng anh, không hề làm thế…

-” Nguyệt à, thằng An nó mua điện thoại mới sim mới luôn rồi, cái điện thoại kia nó không khóa, nhưng để ở công ty, anh hỏi thì nó bảo cho em nhắn bao nhiêu thì nhắn, cho giải tỏa, nó biết đấy nhưng nó chưa từng xem đâu…anh thương em nên khuyên thật lòng…em à, quên nó đi…”

Đó là nguyên văn bạn thân của anh nói với mình, quả là bộ não của thủ khoa tốt nghiệp!

Là người mình thương, mình yêu da diết.

Đã từng yêu…

Và giờ, dù đau đớn tới mấy, vẫn yêu. Nghe tới cái tên, vẫn thổn thức.

Mình không biết mình khóc bao nhiêu nữa.Mình khát khao đây chỉ là cơn ác mộng.

Con đàn bà đó, nhất quyết anh không chịu nói, mình thực sự tò mò gần chết. Nếu anh biết, có thể anh sẽ giận, mình cho thám tử theo dõi, cũng không thấy nghi vấn gì kì lạ, sau giờ làm, anh thỉnh thoảng gặp mấy người bạn, thỉnh thoảng đi với con Vi, cái này là mình nhờ nó, cố gắng tiếp cận anh xem có được thông tin gì không.

Rốt cuộc, con đàn bà dâm đãng cướp người yêu của mình, vẫn không xuất đầu lộ diện, cứ như không khí, hoặc chuyện đùa vậy?

Xong hôm đó tình cờ mình nghe được một câu chuyện trên đài phát thanh, kể rằng có đôi yêu nhau, chàng trai vì bị bệnh nan y, nên đã bịa chuyện chia tay người yêu, chấp nhận chiến đấu bệnh tật một mình. Mắt mình nhòe đi, tim nhói, lẽ nào…

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng chỉ có khả năng này thôi, người yêu mình, nhưng mà anh bị bệnh gì mới được cơ chứ, ung thư? Nhưng là ung thư gì, thấy anh vẫn khỏe mạnh vậy mà?

Là do anh giấu mình thôi, là do mình quá vô tâm chăng?

Ám ảnh, xót xa, lo lắng, mình lao đi tìm anh…

Mình tới nhà anh, gọi cửa nhưng không ai mở, mình cứ thế ngồi đó, chờ tới rạng sáng thì gặp mẹ anh, mẹ anh cũng chẳng nói gì với mình.

Mình ngồi mãi, không thấy anh ra. Gọi điện hỏi bạn anh, anh Chương, may mà vẫn còn anh ấy tốt với mình, nói anh tới công ty từ bao đời rồi.

Mình lại mò trung tâm dữ liệu ở Láng Hòa Lạc, anh không gặp, người ta cũng không ình vào, mình kiên cường, quyết ngồi đợi.

Tới tầm chiều thì gặp Vi, mình ngạc nhiên lắm.

-“Tao lên đây gặp mấy sinh viên cũ…”

-“Mày dạy Kinh Tế cơ mà?”

-“Mày thì biết cái gì, đâu phải Viettel tuyển mỗi sinh viên kĩ thuật, còn bao nhiêu bộ phận…thế mày…”

Nó gắt, mình giờ cũng chẳng còn tâm trạng mà giận nó nữa, mình mếu máo nói với nó.

-“Anh An sắp chết rồi mày ạ…”

Nó đáng rơi cái túi Hermes tới phịch một cái, cái túi đó là hàng hiếm, không phải có tiền là mua được, nó giữ như giữ vàng, mình sờ còn không à.

-“Mày đùa à…”-“Tao thề!”

Mặt nó tái mét luôn, lúc ấy, nó run rẩy nắm lấy tay mình.

Lúc ấy, mình cảm động lắm, người ta bảo, đàn ông có thể bỏ bạn, nhưng chị em tốt không bao giờ bỏ bạn, quả là đúng.

Thật may giờ phút này, mình còn có nó. Hai đứa ôm lấy nhau khóc lóc, nó cũng mất bình tĩnh lắm, mãi sau nó mới hỏi mình đầu đuôi.Mình thút thít kể lể, sau đó, không ngờ là bị nó lườm, lườm như chưa bao giờ được lườm.

Tay nó siết chặt cái túi sịn, mình nghĩ mém chút nữa là nó đập nát mặt mình ấy chứ!

-“Con điên, mày dở rồi…”

-“Nếu không thế thì sao? Chẳng có lý do gì để giải thích cho chuyện này cả, mày nói xem, anh nói họ sắp cưới, vậy sao không bao giờ thấy đi cùng nhau, ít ra cũng phải bàn bạc chứ…tao cho người theo dõi mấy ngày có thấy gì đâu…”

Mình khùng lên nói lý của mình.

-“Mày…mày…cho người theo dõi ?”Nó lắp bắp.

-“Có phát hiện được gì không?”

-“Không, toàn đi với mấy ông bạn và mày thôi, làm đờ gì có con méo nào …”-“Tao là mày bảo tao đi hỏi dò hắn còn gì, mày không nghi tao đấy chứ?”

-“Mày nói đi đâu đấy, thế tao mới sợ anh ấy có bệnh giấu, rồi lại khổ, nếu như thế thì sau này tao ăn năn lắm…”

Con này đúng là tính tình thất thường, tự nhiên xong nó lại quát mình.

-“Mày…không chấp nhận được mày Nguyệt ạ, đàn ông nó không cần mày thì next luôn đi, mày cứ nặng tình quá làm gì? Nghe tao nói này, tao chắc chắn hắn không bị bệnh gì, và lỗi cũng không phải đứa con gái kia, căn bản là tình yêu của chúng mày không còn, giữ lại cũng không giải quyết được gì, mày cứ như này mất tư cách lắm…”

Mình ức chứ, chuyện này đã không dám kể với ba mẹ, giờ có mỗi con bạn thân để tâm sự, nếu thực sự người yêu nó có người thứ ba, mình thề tóm cổ con đó dí xuống cống, vậy mà với mình, nó lại nói đỡ cho con kia, tức không chịu nổi.

Đúng lúc đó anh ra, Vi không nói gì nữa, nó đi thẳng, để ình và anh bên nhau. Mình cố nhìn, nhưng thực không thấy anh xuống sắc chỗ nào, mặt vẫn hồng hào lắm.

Chỉ có mình là héo tàn thôi.

Nhưng nghe nói có những bệnh giai đoạn đầu người vẫn khỏe, rồi xong lăn đùng ra chết thôi.

Mình khóc lóc, an ủi, vỗ về anh.Vậy mà anh lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh.

-“Nguyệt, anh không có sao hết, tới bao giờ thì em mới tin?”

-“Anh nói dối mà…”

-“Anh nói thật!”

-“Vậy con đó là ai, dắt em đi gặp nó rồi em tin…”

-“Không được!”

-“Em biết mà, biết ngay mà, anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh, dù có bán quán, bán nhà, em cũng lo cho anh, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho anh…”

Mình cứ mè nheo mãi, anh cáu.

-“Cô điên à, xem nhiều phim tình cảm Hàn Quốc quá à?”

-“Anh, đừng giấu nữa mà…”

Rồi, anh lục chiếc cặp đen, lấy ra một tấm hình, thẳng thắn tuyên bố với mình.

-“Đây, cô nhìn cho rõ, đây là ảnh con tôi và người đó, nhìn cho rõ đi…”

Nhỏ xíu, nhỏ lắm, yêu lắm, yêu tới mức mình muốn khóc luôn.

-“Giờ thì cô đã tin chưa? Nếu chưa tin thì tôi cùng cô đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể là được chứ gì?”

-“Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha tôi, được không?”

-“Kể ra bây giờ tìm người như tôi cũng khó cho cô, nhưng vẫn sẽ có người yêu cô, tin tôi đi, cuộc sống, đừng tham vọng quá…”

Tham vọng?

Mình nhìn anh, nhìn, nhìn, rồi lại nhìn…

Đây, có phải là người hàng sáng hôn mình, nói bánh mình làm là ngon nhất?

Đây, có phải là người, nói trọn đời sẽ bên mình?
-“Tôi sợ cô đau lòng nên không nói, nhưng cô cố chấp quá, tại sao cô lại nghĩ tôi rời bỏ cô vì bệnh tật? Cô nghĩ mình cao giá tới thế ư? Nói thật, trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy…”

– “Anh nói dối…anh bịa…”

– “Tôi dám thề danh dự, cô ấy, mới thực sự là tình yêu đích thực của đời tôi.”

-“Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa…”

-“Không, hôm nay nhất định tôi sẽ nói! Cô làm tôi mệt mỏi quá rồi!”-“Cô từng nói bảy năm cô bên tôi, ừ thì bảy năm tôi cũng bên cô, bảy năm cô được ở bên người cô yêu, còn tôi, cái thứ có với cô, chỉ là thích, là cảm động, là thói quen chứ không gọi là yêu, thử nghĩ xem, chính xác ra tôi vẫn là người thiệt thòi hơn…”

Lập luận của người thông minh, mình đến đờ người.

-“Nghĩ lại, dù chúng ta có từng thân mật nhiều lần, tôn trọng cái lối suy nghĩ cổ hủ của cô, tôi vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, mai sau cô vẫn có thể nói với chồng mình, cô là gái trinh, như vậy…tôi cũng chẳng làm gì gọi là ảnh hưởng tới cuộc đời cô cả!”

Gái trinh?

Còn một lớp màng trinh, thì được gọi là gái trinh?

Là đáng tự hào, hay là lỗi của mình, nếu lúc đó trao cho anh rồi, có khi nào bây giờ được mang chuyện ấy ra bắt đền?

Thời gian qua, mình khóc rất nhiều, chẳng hiểu sao, ngay bây giờ đây, không rơi được giọt nước mắt nào, chỉ có một thứ cảm xúc…là ĐẮNG!

-“Mấy năm đại học, cô giúp đỡ tôi, tôi là người trí thức, tất nhiên tôi sẽ không quên ơn, cái này, cô giữ, hàng tháng tôi sẽ chuyển tiền coi như trả nợ ân tình xưa…từ nay chúng ta không liên quan…”
Đây, có phải là người, ôm mình vào lòng và hứa sẽ cố gắng để mình được tự hào?
-“Đóng cửa, đóng cửa hết cho tao…”-“Chị à, mới 8 giờ tối mà!”

-“Không buôn bán gì hết, dẹp hết!”

-“Nhưng khách còn đang ăn…”

-“Đuổi về hết cho tao, nhanh lên, đóng cửa lại, dẹp luôn…chúng mày muốn nghỉ việc cả lũ à…đuổi hết, nói không cần trả tiền…”

Hôm ấy mình điên rồi, biết cái gì nữa đâu, quán xá cũng kệ, bọn nhân viên thấy vậy, không dám cãi, cũng may toàn đứa ngoan, đầu mình lúc đó choang choáng, chỉ thấy mờ mờ hình ảnh chúng nó xin lỗi khách ríu rít, mong thông cảm này nọ.

Chẳng biết bọn nó giải thích kiểu gì, không thấy khách giận, chỉ thấy mọi người ngoái lại nhìn mình lắc đầu.

-“Biến, nhìn gì mà nhìn…”

-“Cút, cút hết cho bà…”

…..

-“Về hết chưa?”

-“Về hết rồi chị!”

-“Chúng mày cũng về hết đi, tao không muốn thấy ai hết…”

Từng đứa, từng đứa, không dám thay cả đồng phục, cứ thế cun cút về.
Quán xá vắng lặng như tờ, trống không.

Cuộc đời mình, có hai thứ khiến mình tự hào, tình yêu với người đàn ông, hoàn hảo như soái ca ngôn tình, và cái quán này!

Giờ người đàn ông đi rồi, mình chỉ còn quán thôi.

Mình đi lên đi xuống, tầng một, tầng hai, tầng ba, khóc, rồi lại cười.

Mình không biết ngày mai sẽ ra sao nữa?

Sẽ làm gì đây?

Cửa sổ mở, gió thổi, gió thu gì mà lạnh éo chịu được thế?

Một giây một khắc tỉnh táo, mình đã tự động viên, phải cứng rắn lên chứ, phải kiên cường, hôm nay đuổi khách vậy, doanh thu giảm, tiếc quá.

Giờ mình phải ngủ, sáng mai dậy sớm, kiểm tra xem bột nhập có chất lượng không, lá gói bánh đủ sạch không, thịt thà như thế nào…rồi mình còn phải đích thân pha bột chứ?

Còn bao nhiêu là việc, phải đi ngủ mau.

Bây giờ về nhà hay ngủ ở đây?

Mấy năm tích cóp, mình mua được cái chung cư ở Royal, cho gần quán, nhưng bận không về đó mấy, thôi, hôm nay cứ ở đây đi.

Mình mò lên gác xép tầng ba, trằn trọc, quay hết bên này bên kia, khó chịu.

Rồi lại lật đật xuống, làm cốc rượu. Trước giờ thấy cái thứ này chẳng có gì hay ho cả, bây giờ lại thấy thật có ích, uống vào, người cứ lâng lâng phê phê, cảm giác rất tốt.

Mở tivi, tiếng hát da diết, xa xăm…

Và em biết anh sẽ quên hết

Nhưng bài tình ca viết riêng tặng em

Và em biết trái tim anh có

Hình bóng ai kia chẳng riêng mình em

….

Biết cái gì mà biết? Hát mới chả hò, hết bài rồi à?

Ai biết?

Mình đâu có biết đâu?

Cái con ca sĩ kia, nó biết mà nó không nói ình, láo thật, bực bội, mình phang luôn chiếc ly đang cầm trên tay vào màn hình.

Ly vỡ…

Từng mảnh, từng mảnh, tan nát, vỡ vụn…như lòng mình vậy.

Thế mà con ca sĩ kia, nó vẫn không chịu im mồm.

Và em sẽ không trách anh nữa, chẳng trách anh đâu…

Đờ, trách nó cũng không nghe mày con ạ, ở đó mà hát.

Nó tưởng mình nó là biết hát đấy, mình cũng biết hát, ngày xưa mình cũng ở trong đội văn nghệ nhá, để bà hát à nghe.

Nghĩ thế, mình hứng khởi cất giọng.

-“Và em sẽ không trách anh nữa, VÌ EM HẬN ANH, thằng chó chết kia, la la la la…”

Lúc đầu, là vô tình làm rơi một cái bát trên bàn ăn của khách, nhưng cái âm thanh, nghe rất vui.

Mình tự cầm cái thứ hai, ném, ôi, thật sướng.Cái thứ ba, thứ tư, bát cứ rơi, đĩa cứ vỡ, mình thấy vui lắm, cười rất hả dạ.

Cái thứ năm, lần này không nghe thấy tiếng CHOANG ngay lập tức, mà nhìn thấy bóng một người đàn ông, đứng tựa cửa ngoài ban công, bị đĩa lia trúng, trán rớm máu, và sau đó, chiếc đĩa mới rơi xuống, vỡ vụn.

Ai?

Có phải là anh không?

Cái dáng này, trong tiềm thức, mình thấy nó quen thuộc…

Vậy rốt cuộc, có phải anh?

Hình như là anh…mình như mất trí luôn, chạy tới ôm lấy, khóc lóc thút thít.-“Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, em không biết yêu ai cả, em không biết làm gì cả…”

-“Đứa trẻ không có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực sự, không chịu nổi nữa…anh à, anh đừng đi nhé!”

Mình ôm chặt người ấy, trên người anh, không phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như cũ, mà là mùi bạc hà thoang thoảng. Anh đổi sửa tắm rồi chăng?

Đổi người yêu, đổi cả sữa tắm, hay đấy!

Nhưng mùi này, thơm nhẹ nhàng, dễ chịu.

Người yêu mới của anh, cũng vậy sao?

Mình càng ôm chặt, quyết không cho anh đi.-“Nếu anh muốn, anh cứ cưới cô ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với cô ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được không, em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện âm thầm, em sẽ ngoan, miễn anh đừng bỏ em, xin anh…”

Anh không nói gì, chỉ ôm mình, thật chặt.

Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình đã không thấy cô độc.

Chẳng biết là mơ hay thật nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng anh, cảm giác quen thuộc vô cùng.Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon tới thế.

Để sáng hôm sau tỉnh giấc, gần như chết sốc.

Anh đâu rồi?

Người đàn ông này? Ai đây?

Đầu óc choáng váng, chịu không lý giải được luôn, rõ ràng hôm qua là anh mà, sao lại biến thành người khác?

Hắn ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết?

Mình đạp cho hắn một chưởng. Hắn bị ngã nháo nhào, sau đó thấy lấy tay sờ sờ cái gì đó, hóa ra bị cận, lấy được kính rồi, đeo vào, lại nhìn mình chăm chú, đờ mờ, nhìn cái gì mà nhìn?

Nhưng mình cũng không quan tâm, vì mình còn đang để ý chuyện khác, mình hỏi.

-“Anh An đâu?”

Thấy hắn nheo mày, không nói gì-“Anh An đâu, anh ấy đâu? Anh ấy đi lâu chưa, đi từ lúc nào?”

Mình cứ lay hắn hỏi, hỏi tới hỏi lui, thấy hắn định nói gì đó, rồi lại không nói nữa, rốt cuộc, chỉ nhìn mình.

Mình càng rối loạn, hắn càng bình tĩnh.

Mình cuối cùng nhìn thấy vết xước trên trán hắn, mới ngợ ra, tối qua, thì ra, anh chưa từng xuất hiện.

-“Ăn gì?”

Hắn hỏi.

-“Anh là ai?”

-“Không nhớ anh là ai?”

-“Anh là ai?”

-“Cố nhớ xem!”

-“Đ… cố, đ…care, không có việc gì thì biến đi!”

-“Bánh giò, nhớ là Nguyệt rất thích món đó!”

Hả? Bánh giò thì đúng rồi, nhưng chẳng nhớ là ai cả.

-“Anh muốn gì? Sao anh lại xuất hiện được ở đây? Nói mau, ai là người đứng đằng sau anh?”

Hắn quay lại, cười mình.

Sau đó còn xoa đầu mình, như mình trẻ con lắm, rồi hắn bảo.

-“Em!”

-“Tôi không đùa, nói mau, ai đứng đằng sau anh?”

-“Em mà!”

-“Mẹ, già mồm…”

-“Thì chẳng phải em đang đứng đằng sau anh đấy còn gì?”

-“Bà đ… đùa với mày nhé, nói mau, có mục đích gì, ai sai khiến mày? Mày điều tra được những gì rồi? Mày muốn gì? Mày là người do người yêu anh An sai tới phải không?”

Mình quát, khoa chân múa tay.

Hắn búng tai mình, rồi quát lại, to không kém.

-“ĐANH ĐÁ!”
Đã điên thì chớ, mình đang định đập cho hắn một trận, nhưng tay lại bị hắn nắm chặt, thằng cha khỏe gớm.

-“Cô Kiều Như Nguyệt, đề nghị cô nhìn thẳng, sau đó quan sát từ đầu tới chân, và nhận diện đối tượng!”

Hắn có vẻ rất nghiêm túc, nhìn kĩ cũng không đến nỗi lưu manh lắm, đằng nào mình cũng bị khống chế rồi, chẳng có việc gì làm, đành cố nhìn, nghĩ.

Cái thằng này, cũng có nét quen quen.

Cặp kính này…

Cặp kính này….-“Nhớ chưa?”

-“Rồi!”

Thấy mặt hắn rạng ngời, rồi cười mỉm.

-“Tốt! Cô đánh răng rửa mặt, tôi xuống hấp lại bánh giò, à mà hôm qua còn không?”

Cái thể loại, tự nhiên như ruồi.

-“Cũng lâu lâu rồi, công nhận trí nhớ tôi tốt, cũng nhờ cái kính của anh, không thì chẳng nhận ra…”

Mình tự phục, hắn cười khẩy.-“Hồi đó anh đâu có đeo kính…”

-“Có mà!”

Mình cãi.

-“Không!”-“Có, rõ tôi còn muốn đập nát cái kính mà, anh nói người yêu tôi là thằng không ra gì, lúc đó rõ điên…”

Mình thấy hắn sửng sốt quay lại.

-“Nguyệt, đó là lần đầu chúng ta gặp nhau?”

-“Khi ấy anh cũng bảo vậy mà?”

-“Đó là anh thử em thôi, cứ ngỡ em sẽ nhận ra anh, cứ ngỡ em sẽ mừng, ai ngờ em suýt nổi đoá…”

-“Vớ vẩn!”

-“Em chỉ nhớ được có thế?”

Mình cố suy nghĩ, thằng cha này, biết cả tên họ của mình, biết cả sở thích, cũng lạ.

-“Với tôi là thế! Hay anh là người hâm mộ thầm kín lâu nay của tôi thì tôi cũng không biết…đúng rồi, chỉ có khả năng đấy thôi, thế cho nên hồi đó mới cố tình nói xấu người yêu tôi để chia rẽ chúng tôi, bây giờ thì chắc anh điều tra ra tôi đang thất tình nên xuất hiện tán tỉnh…”

-“Em…”-“Anh nghe tôi nói đã, trước giờ cũng có không ít nhân viên thầm thương trộm nhớ tôi, nhưng mà tính tôi rất xấu, và cũng không dễ yêu, giờ tôi gặp chuyện buồn, cũng đang rối bời lắm, mấy cả nhìn qua anh cũng chẳng phải mẫu người của tôi, thế nên là thà trả lời dứt khoát còn hơn để anh ôm mộng…anh không có cơ hội đâu…”

Mình nói xong, hắn có vẻ rất ngao ngán, như kiểu mình tưởng bở ấy.

Rồi hắn xuống bếp, rất nhanh sau đó, bê lên một đĩa bánh giò đã bóc, còn có tương ớt để sẵn, và một cốc nước cam, đặt trước mặt mình.

Tên này, đúng là yêu thầm mình quá nhiều rồi, tới bếp núc nhà mình, bánh giò để đâu, hắn còn lấy được thế này?

Lẽ nào xưa kia từng là nhân viên của mình?

-“Ăn đi, rồi vào nhà tắm soi gương xem. Hôm nay tôi phải đi công tác, mấy hôm sau mới về, hi vọng lúc tôi về mặt em không còn giống con khỉ nữa!”

Hắn nói rồi đi, mình không để tâm lắm, mình nhớ ngày xưa, mỗi lần ăn bánh giò, người ấy thường dùng tương ớt vẽ hình trái tim, rất đẹp.

Người ấy còn đút ình nữa.

Mình làm nũng, không chịu ăn, nhè ra, người ta kiên nhẫn đổ đi, bóc bánh khác, lúc nào cũng chiều chuộng mình.

Vậy mà mới hôm qua thôi, có người bảo, tỉnh cảm với mình, chỉ là thích, là cảm kích, là thói quen?

Tim nhói, nơi đó, đau lắm.

Nước mắt tự nhiên chảy, chảy không ngừng…

Điện thoại reo, mình kệ, nhưng nó vẫn kêu, rất kiên nhẫn.

-“Nguyệt!”

-“Ừ…”

-“Tao nghe chuyện rồi, sao không kể?”

Là Mai, mình nấc lên, khổ sở.

-“Mày…mày…bận, mày bảo vệ đồ án thạc sĩ, tao sợ…tao sợ làm ảnh hưởng…”

-“Hâm à, đừng khóc nữa, tao thương, con ngu, bạn bè mà lại không nói với nhau, tao thì xong rồi!”

-“Mày có học lên tiến sĩ nữa không?”

-“Có, nhưng mà…nói chung dài dòng lắm, nói sau, cả con Vi nữa, thứ tư tao sẽ về tới, thăm thầy u tý đã, thứ năm hẹn chúng mày, ở quán mày nhé!”

Cúp máy, mình gọi cho Vi thông báo nhưng máy nó bận.

Quán vẫn mở, mình cũng chỉ xuống pha bột các loại bánh còn lại giao hết cho nhân viên, lên tầng ba nằm. Nói chung là giờ ngoài nằm dài ra, mình cũng chẳng thấy việc gì hứng thú hơn cả.

Rồi cũng tới cái ngày ấy, con Mai về nước. Lúc nghe nhân viên kêu, hai chị đang chờ sếp ở phòng Vip tầng 2, mình vui ghê gớm.Mình đích thân chỉ nhân viên chuẩn bị những suất bánh ngon nhất, đồ uống mà hai đứa thích nhất rồi mới lên góp vui.

Lâu lắm rồi mà.

Lâu lắm rồi bộ ba mới tụ họp.

-“Mày định giấu con Nguyệt tới bao giờ?”

Mình nghe giọng nói quen thuộc của cái Mai, mừng rớt nước mắt, nhớ nó ghê, nhưng cũng hơi sững lại, chúng có chuyện gì giấu mình?

-“Mày biết tính con Nguyệt rồi đấy, nếu nó biết, một là nó chết, hai là tao chết, mày tưởng dễ dàng chắc?”-“Chị ạ, sao chị đứng đây?”

Nhân viên của mình mang đồ ăn lên, bất ngờ gọi to quá, mình giật nảy, con Mai từ bên trong cũng đi ra.

Hai đứa nó nhìn nhau, bối rối.

Mãi mới tới lúc nhân viên lui xuống, mình không kìm được tò mò, hồ hởi hỏi:

-“Mấy con ranh, có chuyện gì giấu tao hả?”

-“Bọn tao…mày…”

Con Vi ấp úng, con Mai nhìn mình, hỏi.

-“Mày nghe được rồi còn hỏi làm gì?”

-“Nghe nghe cái khỉ, chỉ thấy chúng mày bêu xấu tao, cái gì mà tao chết, cái gì mà con Vi chết? Nghiêm trọng vậy à?”

Mình thì ngơ, hai đứa nhìn nhau thở phào.

Khi biết mình có hai cô bạn thân, nhiều người thường hỏi, chơi ba khó lắm, bởi khi hai trong ba người hợp nhau hơn, người còn lại sẽ tủi thân.Mình cười mọi người lắm chuyện, nhưng bây giờ, lần đầu tiên, mình lại cảm thấy lạc lõng, có chút giận, có chút tự ái, cả dỗi nữa.

-“Con này, mặt đã xị ra rồi…”

Cái Mai trách, nó gắp miếng bánh xèo, cuộn rau sống rồi đưa cho Vi.

-“Này, thử đổi món ở đây xem, mấy hôm không ăn được rồi, nhìn mày xanh lắm, mọi chuyện từ từ giải quyết…”

-“Mày làm sao mà không ăn được, chúng mày, hai đứa cứ lén lén lút lút kiểu gì thế?”

Mình chưa kịp nói nốt câu thì cái Vi đã nôn thốc nôn tháo, giờ mình mới để ý, nó dạo này cũng gầy gầy, trông thương thương.

-“Con Vi có bầu rồi!”Con Mai tuyên bố, giọng nó rất lạnh lùng, chẳng hiểu sao mình lại thấy có gì đó bất an. Con Vi là người sống thoáng, kiểu Tây hoá ý, thích thì hẹn hò, thích thì ngủ, sau đó cũng không bao giờ ra điều kiện ràng buộc đàn ông.

-“Mày điên à? Chẳng phải mày rất biết cách dùng ba con heo sao? Chẳng phải mày còn dậy bọn tao còn gì? Sao mày sơ suất thế, con hâm…giờ phải làm sao?”

-“Nguyệt, bình tĩnh…”

-“Thằng nào, thằng đó là thằng chó nào? Tao đi gặp nó, nó cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”

Mình công nhận mình hơi nóng tính, nhưng là mình lo cho nó, làm single mom, đâu có dễ dàng gì?

Con Vi mắt đỏ hoe, mình càng điên.

-“Khóc lóc cái gì, cùng lắm thì đẻ ra, tao làm mẹ đỡ đầu, nín đi…”

Cái Mai từ nãy giờ vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh, nó là vậy đó, từ xưa tới giờ, xử lý cái gì cũng nhẹ nhàng, ít cảm xúc nhất trong ba đứa.

-“Vi, tao nghĩ mày nên nói cho con Nguyệt…”

Nói cái gì?

-“Đúng vậy, có gì mày cứ nói thẳng, tao sẽ giúp mày hết sức…”

Hai đứa mình đều nhìn cái Vi, nó gạt nước mắt, sau đó nổi khùng.

-“Nói cái gì mà nói, giúp cái gì mà giúp, mày xem, thân mày mày còn lo chưa xong, suốt ngày thẫn thờ như con ất ơ, chuyện tao kệ tao, đừng nhúng tay vào, cũng đừng tỏ vẻ lên lớp nữa…”

Đoạn, nó chạy thẳng ra khỏi quán. Cái Mai thu đồ giúp nó, rồi rỉ tai mình.

-“Nguyệt, tao xin lỗi, tao tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, mọi chuyện, đợi khi nào con Vi bình tĩnh, nó sẽ nói với mày…”

Rồi cái Mai cũng chạy theo cái Vi, buổi gặp mặt bao nhiêu năm, trở thành như vậy.

Lòng mình nặng trĩu. Mình biết bọn nó thương mình, mình đang ở giai đoạn khủng hoảng, có lẽ chúng không muốn làm mình thêm buồn, nhưng hai con bạn mình không biết, như vậy khiến mình tủi thân lắm.
-“Hey, mít ướt!”

Giật nảy, haizz…lại cái thằng bốn mắt.

-“Biến đi…CÚT CHO BÀ…”

Sau này nghĩ lại cũng thấy mình đanh đá, nhưng lúc đó tâm trạng không tốt, mình đâu có kiềm chế được.

-“Con mong con đi công tác về bà vui hơn, vậy mà sao mặt bà cứ như đưa đám thế bà?”

Thằng điên này, lại còn trêu mình.

-“Mày thì biết cái éo gì, xéo!”

Thử đặt bạn vào hoàn cảnh, đang rất tồi tệ, muốn yên lặng một mình, cứ có cái đuôi bám theo, bạn có chịu được không?

-“Cái lồng gì không biết? Người yêu thì đi đằng người yêu, bạn thân thì đi đằng bạn thân, không biết kiếp trước tao đắc tội gì không biết…”

-“…”

-“Tao có gì không tốt? Rõ ràng mặt ưa nhìn, số đo ba vòng đạt chuẩn, tiền bạc cũng có…sao nó chạy theo người khác? Còn cái gì mà tình yêu đích thực, cái gì mà chỉ là cảm động, thói quen?”

-“…”

-“Cả con Vi nữa, có bầu với thằng nào không biết? Rồi nó tính sao đây?”

Mình cứ luyên thuyên kể, thằng bốn mắt chẳng biết có nghe không, chỉ thấy nó vừa ăn bánh tôm vừa gật đầu.

-“Tay nghề của em khá lắm, rất giòn!”

Đờ, thế là từ lúc nãy mình nói với không khí à? Bực cả người, mình ném bát nước chấm, nói một cách lịch sự thì… “chẳng may” vào người hắn.

Thằng cha không chửi không mắng, chỉ nhìn mình, nhìn nhiều khiến mình chột dạ.

-“Biến đi!”

Mình cáu.

Loại dai như đỉa, đã không cút lại còn xếp các loại nước chấm, bánh xèo, bánh giò, bánh răng bừa,…Tất cả, để thành một hàng. Rồi hắn cầm lấy tay mình, đặt cạnh một bát, nói.

-“Làm lại động tác vừa rồi!”

Chẳng hiểu sao nhìn người hiền hiền mà giọng nói rất có uy, mình như kiểu trẻ con làm sai ấy, sợ sợ.

-“Nếu em thấy dễ chịu hơn, thì hôm nay tôi cho phép!”

WTF?

-“Đồ chập mạch, xéo cho bà! Xéo mau!”

Mình vừa tức vừa ngượng, kêu nhân viên tống cổ hắn. Từ hôm sau phát lệnh truy nã, đứa nào cho thằng đó vào quán, mình đuổi liền.

Cuộc sống của mình, bình yên đến sợ.

Hai tuần trôi qua, mình vẫn thất thểu như thế, người ta nói, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, mình có thấy nhoà tý nào đâu?

Hằng ngày, pha bột, loanh quanh trong quán, nghe vài ba câu chuyện của khách, thơ thẩn đợi trời tối.

Một hôm, thật tình cờ…thật bất ngờ…

-“Nè, các bà biết cái con Vi không, con gái đại gia tập đoàn Quốc Trung ấy, hôm nay cưới nha, hoàng tránh lắm…”

-“Gớm, tin động trời như thế, ai chả biết, nghe nói ba nó bao trọn cả cái quảng trường Royal, một mâm cỗ lên tới mấy trăm triệu.”

-“Cả cái váy cưới con đó mặc cũng đặt thiết kế riêng tại Pháp, nhưng nghe nói có bầu rồi.”

-“Thằng nào mà khôn vậy? Mẹ nhà đó có hai anh em, thằng anh thì nghe nói là giáo sư toán học, quanh năm chỉ biết bổ đề định lý, chẳng mai mai sau tài sản do con rể con gái quản lý hay sao?”

-“Uầy, anh giáo sư Hà Quốc Trung phải không?”

-“Sao bà biết?”

-“Đọc báo, nổi tiếng lăm đó, lại còn trẻ nữa, đẹp trai thì khỏi nói…”

….

Bạn thân nhất của mình lập gia đình…và nó không mời mình…

Lúc đó, chẳng kịp nghĩ gì nữa, chỉ kịp ba chân bốn cẳng bắt xe để thật nhanh tới quảng trường Royal.

Lòng mình, hàng vạn câu hỏi, hàng vạn thắc mắc, cả giận nữa, nó coi mình là cái gì?Quảng trường hôm đó, rực rỡ như trong truyện cổ tích vậy…

Cái Vi hôm đó, đẹp long lanh rạng ngời.

Cái Mai hôm đó, phù dâu dịu dàng quyến rũ.

Cả anh nữa, người mình thương bảy năm trời, khoác lên mình bộ lễ phục màu đen, phong độ tuyệt vời.

Anh làm gì ở đây?

Con Vi, nó mời tất cả mọi người, mời cả kẻ đã phản bội mình, vậy mà mình…

Nó, mình? Đã xảy ra chuyện gì?

Mình định tiến vào trong hỏi nó, cho ra nhẽ, nhưng càng tiến, thì dòng chữ đó càng đập vào mắt, to lắm, kết hoa, đẹp lắm…

Việt An – Hà Vi