Bồ Công Anh Gãy Cánh – Chương 1: hồi ức tuổi thơ – Botruyen.pro

Bồ Công Anh Gãy Cánh - Chương 1: hồi ức tuổi thơ

E là thằng nhỏ dc xin ra trong gia đình nghèo khó.nhưng không vì vậy mà e trách móc hay tuổi thân về gia đình mình.từ nhỏ xin ra e đã không đc như tụi trang lứa rồi.ngta uống sữa này sữa này còn e thì uống nước cơm chắt thôi.(vì mẹ đi làm nên ít khi e dc bú sữa mẹ lắm) e củng dc nằm dõng nhưng cái dõng nhà e là từ cái mền túm 2 đầu rồi dăn nằm chứ éo có dõng thiệt nha.nhưng không hiểu sao e lại mạnh khỏe mà cao lớn hơn tụi kia nữa.(lúc nhỏ nội bảo còn bóc cứt gà ăn ý chứ).sau khi lấy nhau thì ba mẹ e ra riêng ở xa nhà bà nội lắm.đi bộ 30p mà còn phải qua 1 cây cầu khĩ nữa.lâu lâu thì nội xuống thăm e.rồi cổng e về trên nội.giờ nhớ lại những ngày mưa,đường đất thịch lầy lội mà e thương nội e vô cùng.mỗi lần về nội là e vui lắm vì có 2 chị nữa.nên chơi rất vui.còn dưới nhà e thi toàn là dừa với cây thôi.trong nhà thì chỉ có mỗi cái radio chứ éo có tv j.nên mỗi lần vậy là e ở chơi vài ngày cho đã.E nhớ cái đêm mà mẹ e xin thằng e của e,hai cha con dầm mưa chạy lên nhà nội lấy đồ rồi đạp xe mấy cây số dô trạm để thăm mẹ.cảm xúc đem đó nó khó tã lắm.nhớ lại cảnh 2 bố con cùng với nọi với 2 chị dầm mưa mà trong lòng hồi hộp nó hạnh phúc sao sao ý.Sao đó vài năm thì nhà e dọn về ở với hai chị.(2 chị đó là con của bác 2 e,bác gái mắt sớm nên 2 chị ở với nội,cha e nuôi ăn học lun).ngày e đi học mẫu giáo thì e khóc như mưa vậy.mẹ phải ở lại với e.sau đó qen dần.rồi học tới lớp 4.nhà xa trường lắm nhưng nhà éo có xe với lại e củng ko biết chạy nên đi bộ.sáng mẹ cho 1k rồi quẩy bịch đệm với vài quyển sách vỡ đi học.đến lúc về e đang lang thang thì thấy tụi con trai sớm trên đang làm gì mà la ó um sùm e chạy lại thì ra là tụi nó đang gẹo chọc ông ăn xin.còn đạp ổng nữa.e ức quá la lên :

E: mấy anh làm gì mà ăn hiếp ông ấy.(éo dám chữi đâu.sợ tụi nó quánh vỡ mồm.hehe.)

T.nó:lqan j mày.cút.tụi nó đẩy e ra rồi khều gẹo ông cụ tiếp

E:buông ra có nge ko.e la lên r húc đầu dô bụng tụi nó.

T.nó:đm đập chết bố nó cho t.

Vâng vậy là e ăn 1 trận đòn oang mạng.hã hê thì tụi nó đi.ông cụ lại đỡ e z hỏi:

Ông : sao ko con,sao giúp ông vậy

E:nhỡ tụi nó đánh ông thì sao ạ.

Ô: haha.cám ơn con nha.nào về nhà ông.ông bôi thuốc cho.

Ông nói r kêu e lên ông cỏngo về nhà.vâng trước mắt e là một căn nhà…lá rách lõm chỏm.ông đặt e ngồi xuống r lấy chai rựu thuốc j đó.thoa r nắn nắn xoa xoa.làm e dễ chịu lắm.sau đó okng hỏi nhà e ở đâu ông đưa về.lúc này e mới tá hõa là jo gần 1h rồi.e mới thưa ông rồi về trước.chưa kịp để ông nói j e băng dù dù về nhà.bước dô nhà rón rén như thằng ăn trộm ý.ko thấy ai e thỡ phào nhẹ nhõm.

: Quẹo.(tiếng ba e.)e hết hồn lấp bấp quay lại

E: dạ..d..ạ con con xl ạ.

Ba:m đi đâu giờ mới về.mồm miệng sao bầm.đánh nhau à.gan nhỉ.

Vậy đó.e ăn thêm chục roi nữa rồi tắm rữa ăn cơm.chiều 5h thì ra sân bóng đá banh.sáng hôm sau đi học.lúc về e đang nhồm nhàm bịch bánh tráng thì bị ai kéo lại.quay ra thì thấy ông cụ hôm qa.ông hỏi

Ô:về rồi à.hôm qua về có sao ko con

E:dạ hok sao ạ.hjhj.

Ô:dắt ông về nhà con nhé.

E:làm gì hả ông.

Ô:từ từ rồi con biết mà.đi nào

Sao đó e dắt ông về nhà.ông kể với ba chuyện hôm qua.ba cốc đầu e nói

Ba:m ko biết nói à con.hay thích ăn đòn.

E:thôi qua rồi bỏ đj ba.

Ba:lần sao có gì phải nói ra tao mới biết..

E:dạ.

Sau đó ông mới nói.

Ô: tui muốn xin ý kiến chú với cu quẹo coi muốn qa nhà tui học chút võ phòng thân ko.nếu được thì mai ghé

E:vâng vâng.đc.có lí đó ba.hjhj.(e thích lắm.muốn lâu rồi mà ko có đc mà.)

Ba:mẹ m.tươm tướp tươm tướp.từ từ.mà tiền công có đắt ko chú

Ông:haha.ko ko.ta chỉ dạy ko công cho nhok này thôi.

Ba:vậy coi s dc ạ.

Ô:iên tâm ta viết sắp xếp mà.

Nc hồi thì ông về.lúc này e mới biết là ông ko pải ăn xin.mà hôm đấy ông đi dạo thôi.

Hôm s đi học về ăn cơm thay đò dọt qa nhà ông.ông kêu đứng tấn.trời ơi e muốn khóc lun.đứng 1 tiếng đồng hồ.mún rụng dò.ông cho ngĩ chút.ròio đứng tiếp.lúc đó e nãn lắm.e nói ko tập nữa.thế là ông bắt em chóng tay kiễu hít đất tay co thành nắm đắm.chóng xuống xi măng.nhưng giữ nguyên.ko hít gì cả.e thốn lắm.chưa dc 1p e xụi lun.rồi bắt chóng laị.e nãn toàn tập tưởng học bay nhãy gì chứ.tới gần 4h thì ông củng cho về.e dọt liền.tay chưng dộp hết trơn.về nhà ba nay sao .e nói mai con ko đi nữa.rồi e dọt ra hốt cỏ cho bò ăn xong phi luôn ra sân bóng đá banh.tối về ngủ ôi thôi nó nhứt.sáng z ếu nỗi.hôm sao đi học về e ăn r ngủ ko đi nữa.ba dô sách đầu e dậy bão là hứa đc làm dc.phải có trách nhiệm chứ.thế là e lếch xác lại nhà ông.củng là đứng tấn rồi chóng tay.mọi chuyện như vậy cứ tiếp diễn đều cho đến hơn tháng sau.ông cho e học quyền.đánh người gỗ.học quyền 60p đứng tấn 15p.chóng tay 30p cho gục 5lần.(lúc đấy ông toàn lấy cây chuối cho e đánh thôi.nên thích lắ..)vài ngày sau ông bão đi học rồi gé nhà ông ăn cơm với ông r tập lun.cứ như vậy.e coi ông như ông ruột của mình(.thời gian trôi nha quá thấm thoát đã 10 năm rồi ông nhỉ.giờ con lớn rồi.ông ở đó koa khỏe ko.con…nhớ ông lắm).e ăn rồi tập luyện với ông tròn 1 năm .hôm đó e tập xong ông nói.

Ô:con thấy thế nào.1 năm qua tiếp thu dc bao nhêu.

E:dạ củng sơ sơ ông ạ.hj

Ô:hôm nay ông sẻ cho con coi cái này.ông nói rồi tiến lại người gỗ bằng cây của ông.

Hự..hự……ông quơ chõ xoay người lên gói.e trố mắt nhjn khi mấy khúc lồi của ng gỗ bị ông đánh gãy ngọt sớt.ông kêu e cầm miếng gỗ cho chắt.ông nắm đưa tay ra,hít thở,ầm.e dội lại phía e.miếng cây vỡ vụng.(bjo e biết nó như thốn quyền của ltl vậy á).lúc đó e muốn sĩu lun.vỗ tay bốp bốp.ôi ông thật tuyệt vời.e nịn.haha.ông dò đầu e.rồi 2 ông cháo dô ăn cơm.mọi chuyện cứ vậy tiếp diễn đến năm e học gần hết năm lớp bãy.e học đc tiên tiến nhé.đang ngồi nge cô giảng bài thì mẹ e dô xin cho e ra nói chuyện.

Mẹ:quẹo…..ông sáu….mất rồi.

E:HÃ……….em hét lớn.rồi khụy xuống…cố kiềm nc mắt.lấp bấp hỏi lại mẹ

E:mẹ…mẹ….mẹ nói giỡn phải ko ạ.lúc này mẹ củng khóc rồi.ông thường hay qa nhà e chơi lắm.tối nào củng qa uống trà nói chuyện.đôi lúc có gì ăn ba thường kêu đem qua cho ông ăn với.nên tất vcar như một nhà..lúc này đầu óc e như tối xầm lại.e đứng phất dậy quay dô lớp thì thấy mọi người đã ra ngoài từ lúc e la lên rôi.e ko nói gì.chạy lại ôm cặp lao như điên về nhà ông.lúc đó trong đầu e ko biết gì nữa.mọi cn như mơ vậy.mới hôm qa ông cháu còn vui đùa.bjo….tại sao rầm.e té lăn ra ngốc đầu dậy thì e đụng phải 1 đứa con gái chưa kịp nói gì thì có thằng nào đó chạy lại túm cỗ e hét

Nó:dm m mù à thag chó.

E lạnh lùng tách 2 bàn tay nó ra.bốp cỗ nó hõng mặt đất rồi quăng nó qa cái đóng gế kế bên.rồi e chạy thẳng 1 mạch tới nhà ông kệ mẹ nó la um sùm……e dừng lại trước cây xoài ngoài cổng nhà ông.lúc này nhà ông đông lắm.e lấy lại bình tĩnh khẽ gạt nước mắt chỉnh áo quần.rồi bước vào.ba thấy e thì kêu mọi người né ra.e tiến tới.bjo ko cầm đc nc mắt nữa rồi.rơi lã chã.e chạy lại ôm chầm lấy thân thễ lạnh lẽo của ông.úp mặt dô ng ông khóc nức nỡ.nói ko nên lời

E:tại sao.tại sao ông gạt con.ông hứa ở với con .hứa sau này con lớn.ông dắt con đi chơi.ông hứa nấu ăn cho con.ông hứa bão vệ con.ông hứa…hứa rồi mà..ông ơi…huhu….

Ba:quẹo.nín đi con.ông đi rồi.con đừng vậy nữa..e ko nói gì vẫn khóc.

Ba nói tiếp:ông có gửi cái này cho con.ba lấy một cuốn sách với một đôi giấy đước xếp gọn gàng.e cầm lên mà run tới mức ko cầm vững.e lấy lá thư ra mà mắt nhòe đi:

“Cu Quẹo!

Lúc con đọc lá thư này thì có lẽ ông đã xa con rồi.ông xin lỗi vì đi mà ko nói con biết.ông biết con buồn lắm.ông củng vậy.ông củng ko muốn đi đâu.nhưng c.sống mà.chết đi để ng khác dc sinh ra chứ.con là đứa hiểu chuyện chắt con ko giận ông đâu phải ko.ông đi rồi con ko đc bõ bê việc học trên lớp.ko dc bõ tập luyện có biết chưa.học võ là để bão vệ bản thân bão vệ ng khác.học võ ko pải để hiếp đáp ngta.con nè ngần ấy năm ông cháu mjh học tập cùng nhau ông coi con củng như cháu ruột mình vậy.ông thương con lắm.sau này con phải thay ông tiếp tục giữ gìn cuốn sách đó.phải bão vệ ng khác như năm nào con đã làm với ông vậy.sau này ko dc lười biết ko.sáng pải z sớm ăn sáng ròio đi học.ko dc dầm mưa.đi học pải quần áo chỉnh tề.ko dc bầy hầy.pải biết vâng lời.biết lắng nghe học hỏi.ko dc hễ cái là khóc.phải biết rơi nước mắt đúng lúc đúng thời điểm đừng phí phạm nó vào những điều ko đáng.sống phải đèm đạm ko nên nóng tính.pải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau chứ đừng gục ngã.cái gì củng phải có khó khăn thì mới thành công dc con à.nhớ đó.nhớ lời ông.nhớ câu này sống theo mjh chứ đừng bị dao động bị lời nói người khác.nhớ chưa..mà sao này lớn á ko dc đánh vợ đó nha.hjhj.thôi oomg mệt rồi.ông….iu con lắm.cu quẹo.chào con.”

Đọc xong e khóc dữ hơn.e ôm ông 1 lần nữa.e quỳ trước bàn thờ ông ba ngày 3 đêm (100% thật) sau những ngày đau thương đó.e như thành 1 con người khác.đi học về cắt cỏ bò ăn.tập võ.rồi đá bóng sau đó thì e kết thúc lớp 7 với hs trung bình và khi bắt đầu lớp 8 ở đây sóng gió thực sự bất đầu…